Hai người đứng đối diện nhau trong góc tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng từ ngọn đèn đường, dẫu vậy cả hai vẫn mong đợi viển vông rằng mình sẽ nhìn thấy rõ tâm tư suy nghĩ của đối phương.
Từ Ngộ thông minh ở chỗ: Cô chỉ nói một nửa sự thật, sau đó lại thêm thắt vào một chút giả dối. Thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, ngay đến Trần Phóng cũng khó có thể phân biệt rõ ràng, càng khỏi nói đến việc đưa ra kết luận về Từ Ngộ.
Nhưng bản thân con người không thể dùng đen và trắng mà định nghĩa được. Con người có nhiều mặt, đa chiều, là lương thiện mà cũng có thể là đạo đức giả. Tất thảy mặt tốt mặt xấu, thậm chí là những tính từ trái ngược nhau cũng có thể xuất hiện trên cùng một con người. Bọn họ là những mảng màu trộn lẫn vào nhau, phức tạp, không thể dễ dàng đánh giá trong đôi ba từ.
Tất cả những màu sắc trong một con người cũng có thể xung đột với nhau, cũng giống như lúc này, một tia sáng trắng đột nhiên đâm vào bóng tối.
Một luồng sáng quấy rầy chàng trai cô gái trong góc, Từ Ngộ gần như phản ứng ngay lập tức, kéo Trần Phóng vào cầu thang, dùng cầu thang xi măng che giấu bóng hình hai người bọn họ.
Cô biết rõ thị lực Diệp Tinh không tốt, lúc về nhà đi lên lầu bà có thói quên bật đèn pin điện thoại.
Vừa rồi cô chỉ là dọa Trần Phóng, không muốn anh đặt chân vào địa phận của mình. Không ngờ rằng lời thành sự thật, Diệp Tinh thật sự đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370149/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.