Editor: Hồng Tím Than
Hôn nhân là gì?
Là tình yêu sao? Là trách nhiệm? Là hai người yêu hoặc không yêu ở cùng một chỗ tạo thành cái gọi là gia đình, hoàn thành đại nghiệp nối dõi tông đường, kéo dài huyết mạch? Trải qua hàng nghìn năm, chuyện này tựa hồ đã trở thành sứ mệnh của loài người mà không cần bị nhắc nhở.
Nó vẫn luôn như thế, vẫn luôn luôn như thế.
Con cái là cái thứ gì?
Là sinh mệnh do ba mẹ ban cho? Khi còn bé là thứ đồ chơi đáng yêu, tồn tại như một sự kỳ vọng của ba mẹ khi lớn lên?
Con cái a, con nên cảm ơn ba mẹ, ba mẹ đã đưa con đến thế giới này, đã là ân huệ lớn nhất đối với con. Cho dù bọn họ không cần học tập thành những người ba mẹ tốt, bởi vì tất cả đều là họ ban cho con, con phải tận tâm báo đáp bọn họ.
Không được hỏi nhiều, không cho phép hỏi nhiều.
Nhiệt độ tháng tám nóng bức, điên rồ nhất, Từ Ngộ dựa vào trên ghế salon, nghe tiếng ve kêu chói tai ngoài cửa, khuôn mặt dịu dàng trong căn phòng. Tóc cô vén lên, thân ảnh trong phòng bếp bận rộn như cũ, quạt thông gió cũ kỹ kêu rè rè, phát ra âm thanh giống như đang thầm than cái thời tiết mùa hè này.
Diệp Tinh hôm nay như là một người mẹ một người vợ đáng được thiên hạ ca tụng. Đáng tiếc sự dịu dàng ngắn ngủi này là giả. Bà bưng một bát canh móng heo nóng hổi ra pnhòng ăn, đem chén canh đặt trên bàn gỗ, nói: " Tiểu Ngộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370138/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.