Bạch Đa Đa ở nhà chính chơi một mình cả ngày trời, mãi đến buổi tối ngày thứ hai mới lưu luyến không rời mà trở về nhà mình.
Trong lúc đó lại ôm ba mẹ, chị gái, các dì giúp việc của mình hồi lâu. Trước khi đi còn ôm móng vuốt của con mèo cưng, nói lải nhải không ít với nó, lại căn dặn gì giúp việc phải để ý coi chừng đến đồng hồ trên cổ của Tranh Tử, nói là quà của mình dành cho con mèo.
Dì giúp việc:... Món quà tiểu thiếu gia dành tặng cho thú cưng nhà mình đúng là rất khác biệt.
Khác hẳn so với những nam sinh khác, Bạch Đa Đa vẫn khá lưu luyến với gia đình, 18 tuổi nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhất lại là lần đầu tiên cậu ra ngoài ở riêng, mấy ngày hôm trước chơi vui vẻ quá nên không cảm thấy gì, bây giờ thật sự phải ở một mình, cậu lại đột nhiên cảm thấy lo sợ nghi hoặc.
Dì giúp việc mang theo cho cậu một đống ăn vặt, mỗi bước đi thật chậm, nhìn bóng dáng người nhà dần dần mơ hồ, cậu cảm thấy có chút khổ sở, tóc mái nơi trán rũ lòa xòa xuống, khóe miệng vốn luôn như mỉm cười cũng như đang mếu đi.
Mà Triệu Bình Phong vẫn nhìn chăm chăm vào dấu chấm đỏ biểu thị trên đồng hồ, nhìn cái chấm ấy vẫn loanh quanh ở nhà họ Bạch, đang lo nghĩ sao mà Đa Đa của anh vẫn còn chưa quay về nữa, lại nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng.
Anh kinh ngạc chạy đến chỗ cửa ra vào, liếc mắt đã thấy bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-bao-nuoi-phai-dai-gia-dich-thuc-lam-sao-bay-gio/1306335/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.