Nơi này có hai hàngcây phong rất đẹp, mỗi lần tới đây, cô đều đi qua nơi này, ngắm nhìnphong cảnh nơi đây. Cô cảm thấy lá phong của những ngày trời thu nàythực đẹp nhưng lại có chút bi thương, một màu đỏ rực, mỗi lần bị gió đêm thổi qua, đều phảng phất hương vị cuối mùa thu, khiến cho người ta cảmthấy vẻ đẹp trong cái giá lạnh.
Nơi này thường xuyên có các cặp đôi tản bộ, tay trong tay đi dưới tán lá phong đỏ như lửa, đẹp vô cùng.
Bên cạnh công viên thường xuyện có những cụ ông cụ bà tập thái cực quyền,khiêu vũ, mỗi khi chiều đến chỗ này trở nên náo nhiệt khác thường.
Tiểu Tuyết Cầu sớm đã chạy tới bên cô, thân mình nhỏ nhắn phi thẳng lên trên băng ghế, vươn móng vuốt tự mình chơi với chai nước khoáng.
“Này, không thể cắn nó được, mẹ còn cần nó bán lấy tiền đấy.”
Cô ôm lấy Tiểu Tuyết Cầu, nhặt chai nước khoáng bỏ vào trong túi, gom lạiđể bán, sau đó ôm lấy sách giáo khoa đi về phía vườn trường đại học gầnđó.
Cô chỉ là một học sinh dự thính* (chỉ đến nghe mà ko được học chính thức),cứ 2 giờ chiều mỗi ngày cô đều đến khu giảng đườngcủamột trường đại học vô danh để dự thính, sau đó lại chạy về đi làmthêm.
Bởi vì cô làm thêm vào ca 3, tức thì gian làm việc của côlà từ 4 giờ sáng đến rạng sáng 2 giờ, nửa đêm về nhà, cô có thể ngủ 4-5tiếng, sau đó đến 7 giờ sáng lại đến trường dự thính khóa học buổi sáng, sau đó lại đến khóa học đầu giờ buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819151/chuong-91-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.