Hốc mắt Đại Lận chua xót, cô tô thêm chút son cho mẹ, để khuôn mặt bớt chút tiều tụy, sau đó nhìn ba Tiêu đẩy bà ra ngoài, cùng đi tản bộ.
Bệnh tình của mẹ Tiêu ngày càng nặng, nhưng lúc nào trên môi cũng nở nụ cười. Đại Lận lúc nào cũng chuẩn bị trong phòng bệnh một bình hoa tươi, bất cứ lúc nào, căn phòng cũng như một mùa xuân tuyệt đẹp.
Buổi tối, Tiêu Tử ghé qua bệnh viện, trước tiên đến gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình của mẹ, sau đó cùng mẹ và Đại Lận dùng cơm, ở trước mặt bà, anh ăn hết sạch thức ăn. Mẹ Tiêu liền cười nói, thật muốn làm bữa cơm cho con ăn, làm món thịt bò hầm cà chua mà con thích ăn, vì món đó mà trước đây con ăn tận ba chén cơm liền.
Nhưng chỉ nói được một câu, rồi ngừng lại, kìm nén cơn đau.
Tiêu Tử đau lòng, nắm chặt tay của mẹ, run run đặt bên môi, để mẹ không nói nữa.
Đại Lận đứng bên cạnh, thấy được một Tiêu Tử đầy mệt mỏi, đầy thống khổ bi thương.
Không phải vì anh yếu đuối, nhưng vì anh biết cách để yêu thương một người.
Anh chỉ là vì quá yêu cô, tôn trọng cô, người khác mới có cơ hội chiếm đoạt.
Anh như vậy cũng vì yêu mẹ, nhưng nếu chỉ có một sự lựa chọn giữa cô và mẹ mình, anh vẫn sẽ bỏ rơi bà, mà chọn cô.
Nếu anh biết, người phụ nữ anh vẫn một lòng một dạ đến chết đi sống lại kia, trước sau vài ngày đã phản bội chồng, anh sẽ tuyệt vọng tới mức nào nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819145/chuong-89-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.