Nếu không có mẹ Tiêu, cô và Tiêu Tử làm cách nào đến được với nhau? Làm cách nào có thể cảm nhận một cuộc sống đầy tình thương như thế?
Nhận được nhiều như vậy, mà không báo đáp, thực rất rất xấu hổ!
“Đã trễ thế này sao thằng bé còn chưa về!” Mẹ Tiêu chuyển hướng xe lăn, yếu ớt nhìn cô:“Ngày mai đến bệnh viện, chắc phải phiền Đại Lận con đi cùng rồi. Mẹ cảm thấy mình nên ở bệnh viện để bác sĩ tiện kiểm tra.”
“Dạ được.” Cô ngừng khóc, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ Tiêu,“Mẹ, Đại Lận con sẽ luôn ở cạnh mẹ.”
Rạng ba, bốn giờ sáng, Tiêu Tử đẩy cửa phòng, đặt trên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng, chỉnh lại cái chăn ấm áp.
Cô vẫn nhắm mắt.
Tiêu Tử đứng bên giường một lúc, liền rời đi, khẽ đóng cánh cửa.
Cô mở to mắt, khóe miệng hơi run run, đôi mắt rưng nước khẽ động.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử lái xe đưa mẹ đến bệnh viện, cô ngồi bên cạnh anh, ba và mẹ Tiêu ngồi ở phía sau.
“Đại Lận, hôm qua em học sao rồi? Đã quen chưa?” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tử ôn nhu, giọng nói khàn khàn.
“Rất tốt.” Cô hạ đôi mắt, tay để trên người nắm chặt, không dám đối mặt với Tiêu Tử.
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Tử có chút an tâm, tay trái lái xe, tay phải di chuyển đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:“Thời gian này anh có chút công việc phải giải quyết, nếu ở trường học có gì không hiểu, cứ mang đến hỏi, anh sẽ hướng dẫn cho em.”
Đại Lận im lặng, ngước mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819144/chuong-89-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.