Cơ thể Đại Lận cứng đờ, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ theo anh, trong lòng đột nhiên có chút chua sót.
Nơi này là nhà của cô, nhất định cô ngày sau cô sẽ trở về. Nhưng, cô không cần anh bên cạnh.
Anh đứng ở nơi này, chỉ làm cô nhớ tới trước kia, nhớ tới cô trước kia điêu ngoa tùy hứng, nhớ đến cha của cô.
“Chân còn đau không?” Tà mâu của anh liếc mắt nhìn cô một cái, cánh tay rắn chắc vẫn ôm sát cô như cũ.
Cô lắc đầu, im lặng bị anh ôm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này là nhà của cô, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh Duệ Triết sẽ đem cô vào trong ngực, cùng cô ngắm trăng ngoài cửa sổ.
Chưa bao giờ dám mơ đến.
Bởi vậy giờ phút này anh đem cô ôm vào trong ngực, cô lại lần nữa cảm thấy chua xót và nực cười, trong lòng khó chịu.
Tuy rằng lồng ngực anh vẫn rắn chắc như vậy, cánh tay vẫn tráng kiện như vậy, có thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng kí ức cũ vẫn còn sống động như thế, không thể xem như chưa từng xảy ra. Cái giá phải trả cho việc yêu anh, chính là mất cha và cả Tô gia này, ngồi tù ba năm, vậy nên, từ đó về sau cô chẳng dám đến gần anh.
Không dám xem sự áy náy của anh như tình yêu, khiến cho bản thân lại phạm phải sai lầm.
“Tôi muốn đi ngủ.” Cô nhỏ giọng nói.
“Ngồi ở đây một chút.” Cánh tay rắn chắc của anh lại xiết chặt một lần nữa, để cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819130/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.