Anh hy vọng có một ngày, có thể nhìn thấy một Tiêu Tử đủ khả năng để bảo vệ, mang lại cho em sự ấm áp, chứ không phải vội vã đính hôn, một mình đứng lên chống chọi kẻ thù chứ không dựa dẫm vào mẹ Tiêu.
Những tổn thương Đằng Duệ Triết gây ra cho cô, cả đời này vẫn không thể bù đắp, anh không yêu cô, nhưng anh làm một cô gái mười sáu tuổi tán gia bại sản, chịu cảnh ngục tù, không có lý trí mà làm nhục cô, cản trở cô đến với Tiêu Tử. Hãy tha thứ cho anh, anh không biết, hành vi của mình sau ba năm, không những không phải bù đắp, mà còn khiến cô thương tổn lớn hơn.
Bởi vì anh không cách nào có thể đưa thời gian trở về ba năm trước, làm cho Tô thị trưởng sống lại, trả lại người cha cho cô; Không cách nào để ba năm cô chờ đợi trong ngục tù biến mất.
Trong lúc đó bọn họ không hề biết đến số mệnh của Tô thị trưởng, không hề biết ba năm kia, không biết Tiêu Tử, càng không biết, bọn họ không có tình yêu nam nữ
Cô không yêu Duệ Triết, Duệ Triết cũng không yêu cô, khoảng cách của hai người, chỉ tồn tại sự cơ cực của cô và áy náy.
Thử quên đi, vậy thì trong lòng cũng nhẹ đi một ít, dễ chịu hơn một ít.
Bây giờ Duệ Triết muốn bù đắp mà chăm sóc cô, nhưng lại tạo thêm một tổn thương khác, vậy nên anh mới quyết định buông tha, trả cô về Tiêu gia, cho cô được ở cùng Tiêu Tử, trải nghiệm một tình yêu chân thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819129/chuong-84-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.