Dịch: Vạn Cổ 
Tiểu Phượng nằm trên ghế sô-pha, nhìn Lộc Hưng đang cười một cách điên cuồng. Cô nàng bỗng nhớ lại ký ức thuở ấu thơ như một cơn ác mộng ấy, bèn đau đớn nhắm chặt hai mắt: “Đều do số mệnh, muốn trốn cũng không thoát được.” 
Trong kho hàng, mỗi người đều đang theo đuổi tâm tư riêng của bản thân, chẳng ai chú ý đến một con Thiên Túc cổ đang bò ra khỏi túi quần của Tiểu Phượng, chui vào bên trong ghế sô-pha. 
Khi tôi biết Tiểu Phượng mất tích đã là buổi chiều. Cổ tiên sinh chạy ùa vào tiệm một cách lo lắng, nói Tiểu Phượng bị một đám lưu manh bắt đi. 
Ban đầu, tôi không hề tin. Nhưng khi đến khu chợ thực phẩm xem xét, tôi mới nhận ra chuyện này rất nghiêm trọng. 
Không có bất cứ vết tích chống cự tại hiện trường bắt cóc, trong khi bọn chúng có thể thuận tay đánh gục Cổ tiên sinh, rõ ràng thân phận không hề tầm thường. 
“Tại sao bọn chúng muốn bắt cóc Tiểu Phượng? Cướp tiền? Hay cướp sắc?” Tôi lắc đầu, loại trừ khả năng này ra, sau đó nhặt giỏ rau rơi trên mặt đất: “Thức ăn trong này vẫn còn sạch sẽ, không rơi tứ lung tung. Điều này chứng tỏ giỏ thức ăn này rơi xuống đất không do cô ấy chống cự mà bị ném rơi, mà vì Tiểu Phượng tự buông tay ra khiến nó rơi xuống.” 
“Tại sao cô ấy lại buông tay? Chẳng lẽ nhìn thấy một hình ảnh nào đó rất khủng khiếp ư? Làm gì có chuyện lệ quỷ hiện hình giữa ban ngày? Cơ mà vô lý! Tiểu Phượng bị lệ quỷ ám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561615/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.