Dịch: Vạn Cổ
“Thiên Túc Cổ có tốc độ nhanh như tia chớp, độc tính mãnh liệt như cuồng phong. Nếu không cắt cụt ngay chỗ bị cắn, độc tính sẽ lan tràn toàn thân, mạng sống của mày chỉ còn trong vòng 15 phút nữa thôi.” Gã áo choàng đen cười khặc khặc quái dị, rồi vẫy tay một cái; con cổ trùng kia đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn rơi khỏi cánh tay của tôi, bò về chủ nhân của nó một cách rất linh tính.
“Anh Kiện!” Nhị Cẩu lo lắng an toàn cho tôi, bèn chạy đến xem thử. Cậu ấy lật cánh tay tôi qua lại để quan sát, liền thấy màu xanh bầm trên tay nhạt dần, rồi hóa thành một giọt máu đen, rịn ra khỏi tay tôi ở ngay vị trí vết sẹo hình hoa mai.
Tôi cũng chẳng hiểu mô tê thế nào, vỗ nhẹ vai Nhị Cẩu: “Đừng có lo, bị con côn trùng này cắn, anh chẳng những không đau mà còn thấy sảng khoái trong lòng.”
Tôi quay lại nhìn về phía gã áo choàng đen kia. Trong mắt tôi, tên này bất giác đã trở thành một vị thầy thuốc nhân hậu, ôm một bụng hành y cứu người, hoàn toàn khác biệt với những tên Cổ sư âm tàn, độc ác.
“Bày đặt tỏ vẻ rắn rỏi, chờ độc tính phát tán trong người mày, để tao chống mắt nhìn xem mày còn cười được nữa không?” Gã mặc áo choàng đen vô cùng khó chịu khi thấy tôi còn mạnh khỏe, lại mở mồm an ủi đàn em như thế. Ông ta vẫy tay lên, móc một chiến bình gốm màu đen có ánh đỏ từ trong áo choàng ra.
“Người dân tộc Miêu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561612/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.