Dịch: Vạn Cổ 
Những thanh niên non chẹt tiến ra từ trong phòng VIP đều là bảo vệ của nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển. Bọn nhóc này có bản lĩnh chi đâu, toàn theo sau mông Thạch Hữu Phúc, ỷ thế nhà họ Giang chống lưng, tựa như cáo mượn oai hùm mà thôi. Hiện tại, bọn chúng thấy đại ca của mình bị đánh, liên vung tay múa chân chửi rủa rồi hô hào xông lên đánh hội đồng, nào khác chi bọn lưu manh đầu đường xó chợ. 
“Lên anh em! Đập chết miee nó đi!” Thạch Hữu Phúc bị tôi dùng bình rượu đập tét đầu. Gã loạng choạng ngồi dậy, lấy tay che cái ót máu me đầu đìa, lầm bầm chửi rủa tôi. 
“Mày ỷ có nhiều người à? Bạch Khởi!!!” Tôi không hề sợ, gọi to lên, thế nhưng lại không thấy đầ u chó đất lông vàng uy phong lẫm liệt đâu cả. 
Chờ bọn côn đồ này bao vây xung quanh, tôi bèn liếc mắt tìm kiếm, bèn giật mình khi thấy hiện trạng của con chó đất kia. Nó ực hết cả bình Royal Salute vung vãi ban nãy, rồi gặm chặt cái bình vỡ, nằm ngay đơ sau bình hoa. 
“Cái quái gì thế?” 
Bọn đàn em của Thạch Hữu Phúc thét lên, nhào tới, còn tôi ẵm con chó ngốc nghếch say xỉn kia lên, co giò bỏ chạy. 
“Có cửa sau không?” Trước khi đi, tôi đạp vào bụng Thạch Hữu Phúc một cái thật mạnh. Nhìn gã ói một ngụ máu tươi, cảm giác giận dữ khi cửa hàng kinh doanh bị đập trong tôi đã nguôi ngoai phần nào. 
“Sau nhà bếp có cửa nhỏ, anh đi hướng đó đi.” 
“Núi xanh còn đó, nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561611/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.