Ninh Vân Dập cùng Ninh đại ca nhất thời quên động tác đang làm, chờ mong nhìn về hướng cánh cửa.
Ninh đại ca đã trở về hình dáng tóc đen mắt đen, không còn bộ dáng giả trang tóc đỏ khi trước, cùng Ninh Vân Dập một đầu đỏ rực đang đứng bên cạnh hoàn toàn tương phản.
Cánh cửa hoàn toàn mở rộng ra, Ninh giáo sư vẫn là bộ dáng mà Ninh Vân Dập đã gặp trong phòng thẩm vấn, tuy quần áo đã đổi thành áo sơmi quần tây đen, mang mắt kính, nhưng cũng thật gầy yếu.
Đại khái thật lâu chưa cảm nhận được ánh nắng, ông theo bản năng nâng tay che trước trán.Chói mắt qua đi cũng là lúc nhìn thấy phi thuyền dừng cách đó không xa cùng với hai người đứng trước phi thuyền.
Trong đó có một người là con trai lớn, người còn lại một đầu tóc đỏ, thậm chí khuôn mặt cũng thay đổi, nhưng ông chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là con trai nhỏ của ông.
Bộ dáng này cùng lần trước y theo Y Kỳ đại nhân vào gặp ông không khác mấy, ông cho rằng đó là lần gặp mặt cuối cùng của ông cùng con trai.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã được phóng thích.
Ninh giáo sư vành mắt có chút hồng, có thể đem ông thả ra, con trai lớn lại quang minh chính đại xuất hiện, kia chỉ có thể đại biểu chuyện của Trạm Phong đã được điều tra rõ.
Nhưng sao lại dễ dàng như vậy, mấy tháng này, hai đứa nhỏ sợ là chịu khổ nhiều.
Đau lòng làm ông không nhịn xuống đi nhanh vài bước, lảo đảo một chút, thậm chí không quay đầu lại.
Ninh đại ca cũng đi nhanh qua, ôm chặt người cha gầy rất nhiều.
Hai người đều là người thích trầm tĩnh, tuy không nói nhiều nhưng tình phụ tử không nhất thiết phải nói ra thì mới thật sự yêu thương.
Ninh Vân Dập miễn cưỡng khắc chế cảm xúc, bên ngoài y không phải là con của Ninh giáo sư, chỉ có thể đứng đó, nhưng hốc mắt lại có chút ẩm ướt.
Không biết là do bầu không khí đoàn tụ ảnh hưởng, hay là một phần cảm xúc còn lưu lại của nguyên thân gây ra.
Trong khoảng thời gian này y tổng cảm thấy ký ức của chính mình cùng ký ức của nguyên thân phảng phất như muốn dung hoà với nhau, thậm chí tình cảm của nguyên thân cũng gián tiếp ảnh hưởng tới y.
Ninh giáo sư biết nơi này không phải chỗ nói chuyện, vỗ vỗ sau lưng Ninh đại ca: "Hảo hài tử, mấy tháng này khổ cực các ngươi."
Ninh đại ca lắc đầu: " Cha, đi về trước."
Ninh giáo sư không hỏi nhiều, nghe lời gật đầu, ngay sau đó như là lơ đãng hỏi để người ngoài nghe: "Đệ đệ ngươi đâu? Sao lại không thấy nó tới?"
Ninh đại ca phối hợp, thân hình thoáng cứng lại, biểu tình mang theo bi thương: "Cha, trở về lại cùng ngươi nói, tiểu đệ hắn......"
Giống như bị nghẹn lại không thể nói tiếp, bóng dáng hai cha con nhìn phía sau thật cô đơn không ít.
Một màn này rơi vào trong mắt thủ vệ đang đứng bên hông cánh cửa không xa, liếc nhìn nhau, rất nhanh thì trở về bẩm báo.
Xem ra đồn đãi là thật sự, một vị thiếu gia của Ninh gia thật sự đã xảy ra chuyện.
Nếu không chuyện quan trọng như vậy không lý nào đối phương lại không tới đón người, chỉ có thể đã xảy ra chuyện.
Ba người Ninh Vân Dập trở lại phi thuyền, không còn mấy ánh mắt luôn nhìn chằm chằm theo dõi nữa, Ninh giáo sư mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa ngồi xuống, phía sau đã thò tới một cái đầu nhỏ, nghiêng nghiêng dán sát vào, trước ngực còn ôm một người máy nhỏ, nãi thanh nãi khí hỏi: " Tổ phụ, người đoán xem ta là ai?"
Đôi mắt Ninh giáo sư phiếm lệ hồng hồng đôi mắt, ôn nhu cười, xoay qua đem tiểu gia hoả ôm đặt trên đùi: " Để tổ phụ đoán xem, hẳn là cháu trai đáng yêu ngoan ngoãn nhất của nhà chúng ta có phải hay không?"
Ninh Tiểu Miêu lập tức dịch dịch người máy nhỏ, đôi mắt toả sáng: "Tổ phụ đoán đúng rồi!"
Ninh giáo sư cẩn thận ôm tiểu gia hỏa nhìn, nhìn đứa bé nhỏ xíu bập bẹ bước đi hồi trước bây giờ đã trở nên trắng nõn đáng yêu, ông thở phào nhẹ nhõm: " Không nghĩ tới bé con đã có thể nói chuyện, thật tốt, thật tốt a!"
Ninh đại ca cùng Ninh Vân Dập cũng bị màn vui đùa này làm cho cảm giác khổ sở vừa nãy vơi đi bớt.
Ninh Vân Dập nhìn hai ông cháu đang một hỏi một đáp: "Đại ca, Y Kỳ đại nhân đâu? Không phải đã nói là tới sớm rồi sao?"
Tông Hạo một bên trốn vào góc né tránh nghe vậy liền dựng đứng lỗ tai, mới nãy hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ phi thuyền hạ xuống hắn sẽ ở trên này không xuống dưới.
Y Kỳ không thể nghèo đến mức đi ké phi thuyền của Ninh gia được.
Ninh đại ca: "Lúc ta đến chỉ thấy Y Kỳ đại nhân đứng chờ ở đó, dặn dò ta một phen sau đó nói có việc nên vội vàng rời đi."
Ninh Vân Dập cũng không nghĩ nhiều, dù sao Y Kỳ là thay Tông nguyên soái làm việc, Tông nguyên soái hiện giờ trọng thương chưa lành, Y Kỳ vội một ít cũng là đương nhiên.
Tông Hạo nghe được Y Kỳ không ở, trái tim đang treo ngược rốt cuộc được thả xuống dưới.
Ninh giáo sư bên này cũng cùng tiểu tôn tôn ôn chuyện xong, mới nhìn về phía huynh đệ Ninh Vân Dập: " Lần này đem ta cứu ra, là Trạm Phong đã rửa sạch hiềm nghi rồi sao?"
Ninh đại ca không gạt, rất nhanh đem những phát sinh sau khi Ninh gia xảy ra chuyện nói một lần.
Cũng bao gồm chuyện Ninh Vân Dập như thế nào gặp được đại kỳ ngộ từ Phế tinh chạy về đây, sửa đổi tên họ. Nói đến Ninh nhị thúc cùng Mục Gia Dật của Mục gia cùng hợp tác sai khiến Kê Hạo làm ra chuyện kia, Ninh giáo sư tức giận cả người phát run.
"Hắn làm sao dám? Mấy năm nay hắn không học hành không nghề nghiệp, nếu không phải ta niệm tình huynh đệ còn xót lại giúp đỡ hắn, hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi khu A."
Ninh giáo sư hối hận không thôi, ông cho rằng Ninh lão nhị có chút ích kỷ, yêu thích việc chiếm tiện nghi, nhưng ít nhất phân biệt được đúng sai không làm ra sai trái gì.
Ai ngờ Ninh gia chỉ vừa xảy ra chuyện, hắn vậy mà phát rồ cùng người ngoài hại chính cháu trai ruột của mình.
Ninh giáo sư tức đến tái mặt, cả người run rẩy: "Đều do cha ngày thường quá mức do dự không quyết đoán, là cha có lỗi với ngươi cùng bé con."
Ông không dám tưởng tượng tình cảnh lúc ấy Vân Dập mang theo bé con trở lại Ninh gia nhờ vả hỗ trợ, lại nhận thêm một lần thương tổn từ chính người nhà của mình.
Nếu không có đại kỳ ngộ ở Phế Tinh, có phải ông sẽ không được gặp lại con trai nhỏ của mình nữa không.
Ninh giáo sư hít sâu một hơi: "Trạm Phong, ngươi cùng ta đi một chuyến đến nhà Ninh lão nhị."
Ninh đại ca nhìn lại, có loại dự cảm: "Cha, ngài là muốn......"
Ninh giáo sư cắn răng: "Hắn không phải muốn mặt mũi sao? Ta sẽ đem lớp da mặt thối nát đó của hắn kéo xuống. Đoạn tuyệt quan hệ. Mấy năm nay, hắn lấy dựa vào danh nghĩa huynh đệ mượn không ít tinh tệ chỗ ta, nhưng chưa bao giờ trả lại. Trước kia ta cảm thấy chỉ còn hai huynh đệ, hơn nữa không thiếu tiền nên liền nhắm một con mắt mở một con mắt. Hiện giờ cái gọi là huynh đệ cũng không cần đến nữa."
Nếu không có tầng quan hệ này ngán đường nữa, thiếu nợ phải trả là thiên kinh địa nghĩa.
Lần này không chỉ có Ninh đại ca, Ninh Vân Dập cũng rất là ngoài ý muốn.
Từ trong trí nhớ của nguyên thân, Ninh giáo sư tính cách ôn hoà, luôn luôn làm điều tốt giúp mọi người, đổi cách nói thì chính là người hiền lành, thậm chí quá mức khoang dung không tranh không đoạt.
Xem ra mấy tháng này ở căn cứ quân sự, Ninh giáo sư đại khái cũng nhìn không ít người tình ấm lạnh, tâm cảnh cũng sửa lại không ít.
Bất quá như vậy ngược lại là chuyện tốt.
Có đôi khi, làm người tốt...... Không nhất định sẽ sống lâu.
Trong cuốn sách kia, Ninh giáo sư cả đời hiền lành lại không sống thọ, Ninh đại ca tận chức tận trách trung thành một lòng cũng không sống sót.
Thậm chí nguyên thân, mẹ Ninh, Aias chỉ muốn mang theo đệ đệ sống cuộc sống tốt hơn cũng không sống sót, Ninh Tinh Diệu lẻ loi hiu quạnh chết ở bãi phế tích.
Mục Gia Dật chủ động hại người, Tông Linh chiếm lấy vinh quang của Tông gia, lại trãi qua rất tốt, thành tựu vinh danh, con cháu đầy đàn.
Thật đúng là châm chọc.
Ninh Vân Dập nở nụ cười: "Cha có thể nghĩ như vậy rất tốt, Ninh nhị thúc bất nhân vậy đừng trách chúng ta bất nghĩa. Sổ sách có phải để trong mấy cái rương ở mật thất gác mái không, con đã lấy hết rồi. Ninh nhị thúc bá chiếm tổ trạch Ninh gia lại không tìm được mật thất trên gác mái, sau lại bị con lập bẫy đem tổ trạch Ninh gia lấy về. Những đồ vật trong mật thất con tạm cất giữ ở Thành Phố Ngầm, lát nữa sẽ đưa cho đại ca, sau đó sẽ phái thêm mấy người đi cùng hai người."
Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca đáp ứng, ngay sau đó hỏi tình huống của mẹ Ninh .
Ninh giáo sư cũng không rõ ràng lắm, ông đột nhiên bị mang đi, chỉ có thể vội vàng để lại tin tức ở mật thất, ở chuyện sau đó ông cũng không biết.
Duy nhất Ninh giáo sư có thể xác định chính là: " Mẹ của hai đứa hẳn là không có việc gì, dù sao nàng cũng người của hoàng thất, nếu thật sự xảy ra chuyện, không có khả năng một chút tin tức cũng không tiết lộ ra ngoài. Chờ Trạm Phong trở về báo cáo công tác, ta sẽ xin tiến cung một chuyến, để xem có thể hay không gặp mẹ hai đứa một lần."
Ninh đại ca cùng Ninh Vân Dập liếc nhau, hiện giờ cũng chỉ có thể như thế.
Nhưng trong lòng Ninh Vân Dập lại có loại bất an, trong sách mẹ Ninh cũng chưa hề xuất hiện qua lần nào, chỉ có Ninh Tinh Diệu, thậm chí Ninh Tinh Diệu cũng không hề đề cập gì đến vị tổ mẫu này.
Sợ là mẹ Ninh...... đã xảy ra chuyện.
Nhưng như Ninh giáo sư hiện giờ nói, nếu thật sự xảy ra chuyện, hoàng gia không có khả năng giấu đến lâu như vậy, vậy chỉ có thể là có cái gì làm mẹ Ninh không thể ra cung được.
Thời điểm phi thuyền gần về tới Ninh gia, Ninh Vân Dập đem tính toán của mình nói ra một lần.
Ninh giáo sư nhìn Ninh Vân Dập vẫn là bộ dạng cải trang như lần trước liền đoán ra được ý tưởng của y, cũng phối hợp diễn một vỡ tuồng.
Ông không ngu ngốc, nếu không cũng không có khả năng ở mảng khoa học kỹ thuật đạt được thành tựu lớn như vậy, trước đó là không muốn động não suy nghĩ, không nghĩ xấu cho người khác.
Nhưng mấy tháng "Lao ngục giam cầm", thiếu chút cửa nát nhà tan, ông suy nghĩ rất nhiều, tự nhiên cũng vứt bỏ tư duy được chăng hay chớ tìm điểm cảm thông của người khác để khoang dung độ lượng.
Thanh danh tốt vào thời khắc mấu chốt cũng không bảo mệnh được, thậm chí cũng không cứu được người nhà của mình.
Một chuyến này không chỉ có ông, ngay cả con trai lớn cùng con trai nhỏ cũng có sự thay đổi.
Đặc biệt là con trai nhỏ, toàn bộ khí chất thay đổi, nhưng rõ ràng loại thay đổi này theo chiều hướng tốt.
Mà vốn là tất cả những điều này phải là người làm gia chủ Ninh gia như ông tới gánh vác mới đúng, là ông... nghĩ sai rồi!
Ninh giáo sư ôm bé con, gắt gao ôm, vậy thì việc đầu tiên là hoàn toàn cùng Ninh nhị chặt đứt quan hệ đi.
Ông phải có năng lực bảo vệ người nhà, không thể để cho bọn họ lại trải qua thêm một lần tai hoạ ngập đầu nào nữa.
Ninh Vân Dập cảm giác được ánh mắt Ninh giáo sư, trong đó có tình cảm phức tạp, nhưng đa số là áy náy cùng vui mừng, hiển nhiên không có phát hiện y là người khác.
Ninh Vân Dập nghĩ đến hoài nghĩ lúc trước của mình, chần chờ một phen vẫn là hỏi ra: "Cha, ngài cùng mẹ lúc trước có đặt tên cho bé con không?"
Nguyên thân phía trước không có cách về lại Ninh gia, hơn nữa cũng không nghĩ tới Ninh gia lại đột nhiên xảy ra chuyện. Ninh Tiểu Miêu lúc trước lại còn nhỏ chưa biết nói, nên đại danh vẫn như cũ không đề cập tới.
Chỉ có nhũ danh để gọi.
Nhưng trong sách có cái tên Ninh Tinh Diệu, y tuy rằng mơ hồ xác định chính là bé con, lại vẫn là muốn nghe được đáp án.
Trong sách y không tới đây, nguyên thân chết ở Phế Tinh, Ninh đại ca, Ninh giáo sư cũng không sống được, chỉ có Ninh Tinh Diệu là có cơ duyên trùng hợp bị mang về Chủ Tinh gặp được mẹ Ninh lần cuối.
Nên có thể tên này là do mẹ Ninh đặt cho bé.
Quả nhiên, Ninh phụ gật đầu: "Cha và mẹ đúng là có nghĩ qua đặt tên gì cho bé con, không sai biệt lắm thì bé con cũng sắp đến tuổi học chữ, chỉ chưa có hỏi qua ý ngươi, cũng muốn dò hỏi một chút ngươi có tên nào tốt hơn hay không."
Dù sao Ninh Vân Dập mới là ba ruột của bé con, nếu Ninh Vân Dập lấy ra tên hay hơn, bọn họ sẽ không nói ra tên họ đã chọn.
Bàn tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng nắm lại, Ninh Vân Dập nói: " Không có, vẫn là lấy tên cha đặt đi."
Cha Ninh nghe vậy cúi đầu nhìn bé con, trán ông nhẹ nhàng chạm chạm trán bé, nhẹ giọng nói: "Ta và mẹ ngươi cuối cùng thống nhất được một cái tên là... Ninh Tinh Diệu. Đương nhiên, nếu Vân Dập ngươi có tên nào tốt hơn, cũng không nhất định một hai phải dùng cái tên này."
Cái tên Ninh Tinh Diệu này thốt ra, giọng nói của Ninh Vân Dập có chút ám ách, hai tay nắm chặt nhẹ nhàng buông ra, phảng phất như trái tim đang treo vẫn luôn hướng lên trên cao bổng nhiên dừng lại.
Có một loại cảm giác quỷ dị vi diệu, xác định rồi lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng cuối cùng y vẫn không sửa, Tinh Diệu, nhân sinh giống như một ngôi sao, đều giống nhau thật loá mắt.
Cái tên này chứa đầy mong đợi cùng nguyện vọng của cha Ninh mẹ Ninh đối với bé con.
Trong sách kia, dù Ninh Tinh Diệu chịu nhiều khổ sợ như vậy cũng không thấy hắn than trời trách đất, vẫn như cũ duy trì một trái tim nóng bỏng chính nghĩa, các phương diện khác cũng như cái tên của hắn, rực rỡ loá mắt.
Ninh Vân Dập nhẹ nhàng mở miệng: "Cha, tên này thực hay, liền chọn cái này đi."
Ninh giáo sư hiển nhiên cũng thực vui vẻ, cúi đầu trìu mến vuốt đầu nhỏ của tiểu gia hỏa: "Bé con ngoan, ngươi có đại danh rồi a, về sau gọi là tiểu Tinh Diệu, tiểu Tinh Diệu nhà ta về sau khẳng định sẽ toả sáng lấp lánh, là một ngôi sao sáng lấp lánh nhất."
Ninh Tiểu Miêu bị khen đến khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ôm người máy nhỏ thiếu chút nữa vặn thành bánh quai chèo, nhưng hiển nhiên là rất thích tên này.
Không ai để ý đến tình huống của Ninh Vân Dập, Tông Hạo nằm rạp trên mặt đất, cho nên tầm mắt hắn vừa vặn nhìn thấy đôi tay Ninh Vân Dập đặt trên đầu gối.
Hắn vốn là đang ngẩn người, nghĩ đến đôi tay này rõ ràng mảnh mai thon dài tinh tế như vậy sao sức lực lại lớn thế chứ, một hơi liền túm hắn lên giường.
Nhưng giờ phút này...... Tông Hạo nghi hoặc nhìn mắt Ninh Vân Dập, hắn cảm giác y đã sớm biết đến cái tên【 Ninh Tinh Diệu 】này?
Ninh Vân Dập đưa Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư trở về Ninh gia, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên chi nhánh khai trương.
Ninh Vân Dập nghĩ Bạch thành chủ cùng Bạch thiếu chủ đều ở nơi đó, dứt khoát gửi qua một tin nhắn, để bọn họ toàn quyền phụ trách.
Bạch thành chủ biết sáng nay hai huynh đệ bọn họ đi đón Ninh giáo sư, lập tứ nhắn lại nói y không cần quan tâm bên này, bảo đảm chi nhánh khai trương thuận lợi.
Phi thuyền cuối cùng ngừng ngoài cổng Ninh gia, Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư bước xuống phi thuyền.
Ninh đại ca đi mở cửa tổ trạch Ninh gia.
Người đi đường tò mò nhìn qua, ngay sau đó tầm mắt lại tập trung vào một thân hình: "Ngoạ tào, người này sao giống Ninh Trạm Phong đang bị truy nã vậy?"
Không đúng, người phía sau sao lại giống Ninh giáo sư vậy?
Từ từ, Ninh Trạm Phong cùng Ninh giáo sư đã trở lại? Lệnh truy nã không còn nữa sao?
Có người tốc độ tay nhanh lập tức mở ra trang truy nã kia trên Tinh Võng, phát hiện bảng tin lệnh truy nã treo mấy tháng trên này vậy mà không còn?
Không chỉ có như thế, đầu trang lại nhiều thêm một cái 【 thông cáo 】.
【Sau khi điều tra, Ninh thượng tướng Ninh Trạm Phong không tồn tại hành vi phản bội, trước đây chỉ là hiểu lầm, nay đã điều tra rõ ngọn nguồn, nhân đây trả lại trong sạch, huỷ bỏ lệnh truy nã, cũng tức khắc khôi phục chức vị thượng tướng.】
Người đi đường hít hà một hơi, hảo gia hoả, Ninh gia đây là lật ngược tình thế rồi sao?
Không đúng, Ninh Trạm Phong vẫn luôn ở Chủ Tinh sao? Trước đó hắn trốn ở chỗ nào, cư nhiên có thể ẩn nấp kỹ như vậy?
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư chỉ xem như không thấy được những ánh mắt tò mò đánh giá đó, sau khi mở cửa, trước điều khiển phi thuyền nhỏ bay vào.
Theo sau cánh cửa cùng khép chặt lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người.
Ninh Tiểu Miêu chờ phi thuyền nhỏ dừng lại, lập tức ôm người máy nhỏ cùng cầu mây chạy xuống, chờ Ninh Vân Dập cũng xuống dưới, lập tức tiến lại ôm chân baba.
Ninh Vân Dập khom lưng đem tiểu gia hỏa bế lên, Mèo Lớn lắc lắc thân mình bởi vì bò lâu quá nên sụp không ít lông tóc, lại lần nữa xoã tung lên, mới đi theo phía sau hai cha con kia.
Ninh Vân Dập không ở Ninh gia lâu lắm, y giữa trưa còn phải đi về phát sóng trực tiếp, nhìn Ninh giáo sư bồi Ninh Tiểu Miêu chơi cầu mây, dứt khoát để hai con mèo đều ở tại Ninh gia, y phát sóng trực tiếp xong sẽ lại trở về.
Thuận tiện đem mấy cái rương lúc trước cầm về từ mật thất tới luôn.
Ninh giáo sư nghe thế xua xua tay: "Chỉ đem cuốn sổ ghi chép kia về là được rồi, còn lại đều để ở chỗ ngươi, mấy thứ đó vốn dĩ là để lại cho ngươi cùng bé con."
Ninh đại ca gật đầu: " Đúng, cha sớm đã nói rồi, ngươi cùng bé con không có tinh thần lực không bảo vệ bản thân được, ta có chức vị không thiếu mấy thứ đó, cho nên ý của cha mẹ lúc trước chính là muốn ngươi kế thừa vị trí gia chủ."
Ninh đại ca đúng là thật sự một chút cũng không ngại, hắn một người cô đơn, hơn nữa từ nhỏ rất yêu thương tiểu đệ, cũng thương tiếc thân phận của cháu trai nhỏ, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới những vật ngoài thân đó.
Ninh Vân Dập bất đắc dĩ: "Cha, đại ca, ta hiện giờ có tinh thần lực, không thiếu cái gì. Huống chi, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Cái này vẫn là đều về sau lại chia được không?"
Ninh giáo sư ngay từ đầu thật là có ý như vậy, nhưng giờ phút này nghe Ninh Vân Dập nói, nghĩ nghĩ vẫn đồng ý.
Vân Dập nói thật sự không sai, huống chi, ông hiện giờ đã nhận rõ, cũng không muốn vì chút vật ngoài thân lại nháo ra chuyện.
Nếu hai huynh đệ thật sự không cần, đến lúc đó trực tiếp chia cho đời cháu vậy.
Ninh Vân Dập thở phào nhẹ nhõm, dặn dò một phen, nhận được ánh mắt trông mong của hai con mèo, vẫn dứt khoát không lưu tình chút nào đóng cửa phi thuyền rời đi.
Bé con rất nhanh thì được Ninh giáo sư dỗ tốt, nhảy nhót ôm cầu mây cùng Ninh giáo sư chơi tiếp.
Còn Mèo Lớn thì nằm ở một góc, nhìn theo phương hướng Ninh Vân Dập rời đi, có chút héo héo.
Ninh giáo sư đối với thú cưng mà con trai nhỏ nuôi dưỡng cũng có chút hứng thú, tò mò hỏi: " Trạm Phong, sao ta thấy con mèo này giống như bị bệnh không có tinh thần gì vậy?"
Mèo Lớn nghe vậy lỗ tai giật giật, nhưng không quay đầu lại.
Ninh đại ca cũng nhìn qua: "Đúng là so với ngày thường có hơi uể oải, có thể nó bám tiểu đệ quen rồi, giờ đột nhiên không nhìn thấy, có chút nhớ chủ nhân?"
Mèo Lớn nghe vậy lỗ tai run run: Vui lòng không đoán mò, cảm ơn à!
Không biết có phải do Ninh giáo sư nhắc tới hay không, Tông Hạo vốn dĩ nằm trong góc, lại thấy một trận gió lạnh thổi tới, hắn nhịn không được hắc xì một cái.
Ninh Tiểu Miêu tức khắc cầu mây cũng không chơi, chạy chậm tới trước mặt Mèo Lớn, ngồi xổm xuống học bộ dáng lo lắng của baba, thò tay ra rờ tráng Mèo Lớn.
Kết quả cái gì cũng không mò ra được.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa nhăn dúm dó nghiêm túc hỏi lại: "Miêu Miêu, mày bị bệnh hả?"
Tông Hạo lắc lắc cái đuôi, trấn an cọ cọ lòng bàn tay bé: Sinh bệnh? Hắn chỉ có tinh thần bạo động thôi, trước giờ chưa có sinh bệnh lần nào.
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư không biết khi nào thì đi lại đây, Ninh giáo sư nhìn kỹ xem, xoay người vào phòng khách, không bao lâu một lần nữa trở về, cầm một cái máy đo nhiệt công nghệ cao, ở trên trán Mèo Lớn dò xét.
Âm thanh máy móc thanh lập tức thông báo: 【 Kiểm tra đo lường độ ấm 41.2 độ, sốt cao. 】
Cái này không chỉ có ba người Ninh gia, Tông Hạo cũng ngây ngẩn cả người: Hắn...... Thật bị bệnh?
Nghĩ đến tối hôm qua một đêm vừa lội vừa ngâm nước, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn bị bệnh, nguyên nhân lại còn do ngâm nước?
Ninh Vân Dập phát sóng trực tiếp xong dùng hộp giữ ấm đem sáu món mặn một canh một chậu cơm đóng gói kỹ, sau đó từ không gian lấy ra cái rương trước kia đã lấy từ mật thất ở Ninh gia, đem tất cả chất lên phi thuyền.
Chờ y đem phi thuyền tiến vào sân trong của Ninh gia.
Đã thấy màn chào đón của ba người Ninh gia, Ninh Tiểu Miêu chạy phía trước, khuôn mặt nhỏ trông rất lo lắng, lộc cộc chạy đến trước mặt baba, ngửa đầu, mếu máo.
Ninh Vân Dập đem bé bế lên, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư: "Tiểu gia hỏa đây là làm sao vậy?" thời điểm đi không phải vẫn còn tốt sao?
Ninh đại ca giải thích nói: " Mèo Lớn bị bệnh, bé con có chút lo lắng."
Ninh Tiểu Miêu ôm cổ Ninh Vân Dập: "Baba, miêu miêu nhìn bộ dạng rất khó chịu, tâm trạng...... rất héo, thật đáng thương nha."
(Héo?? Dưa leo héo 🤣🤣)
Ninh giáo sư biểu tình bó tay, thấp giọng khụ một tiếng, biểu tình cổ quái: "Đã cho uống thuốc, kỳ thật vẫn còn tốt."
Ninh Vân Dập vốn dĩ muốn đi phòng khách nhìn xem, nghĩ đến hành động say rượu của mình tối hôm qua liền chột dạ không thôi, Mèo Lớn tối qua bị y lăn lộn đến bệnh luôn hả?
Tội lỗi tội lỗi.
Chỉ là chờ vào phòng khách, nhìn thấy Mèo Lớn đang nằm trên sô pha đưa lưng về phía mình nghe được động tĩnh nên quy lại, u oán nhìn y, Ninh Vân Dập nhịn không được phụt một tiếng.
Rốt cuộc cũng minh bạch vì cái gì biểu tình của cha Ninh lại cổ quái như vậy.
Chỉ thấy Mèo Lớn một mình chiếm hết phân nữa sô pha, bộ lông xù xù vốn dĩ màu xám giờ phút này lại... hoa hoè loè loẹt.
Trên người Mèo Lớn quấn lung tung rối loạn đủ mọi loại thảm, bọc kín mít, vừa nhìn liền biết chính là bút tích của bé con kia.
Nếu chỉ vậy cũng thôi đi, làm Ninh Vân Dập buồn cười chính là chiếc khăn hoa văn trên đầu Mèo Lớn.
Màu sắc đỏ rực, hoa văn phục cổ màu vàng, có cảm giá thật quái dị.
Trực tiếp cuộn tròn quanh đầu, chỉ lộ ra hai lỗ tai, hơn phân nữa khuôn mặt Mèo Lớn cũng bị che khuất, trông thế nào cũng rất giống bà ngoại sói.
Ninh Vân Dập nhẫn nhịn, vẫn không nhịn nổi khóe miệng dương lên, nhưng nhìn ánh mắt u oán của Mèo Lớn, cùng bộ dáng lo lắng nhéo nhéo tay nhỏ của bé con, khoé miệng đang kéo lên lại cố gắng đè xuống.
Nhưng đè xuống rồi kéo lên cứ như vậy lặp lại mấy lần, thấy không chịu nổi nữa mới dứt khoát quay đầu đi.
"Khụ, như thế nào...... Như thế nào lại bị bệnh a, lúc trước không còn tốt sao, phốc." Ninh Vân Dập dứt khoát che miệng giả bộ khụ một tiếng, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra.
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư đáy mắt cũng mang theo ý cười.
Ninh giáo sư nói: "Có chút nóng lên, đã dùng thuốc cho dị thú, rất nhanh là có thể hạ nhiệt."
Ninh Vân Dập gật gật đầu, rốt cuộc thời đại tinh tế này kết cấu thân thể mọi loài cũng không giống trước, dị thú càng là tồn tại mạnh mẽ nhất, mấy túi thuốc là có thể trở lại sinh long hoạt hổ.
Chỉ là ngay sau đó nhận được một cổ ánh mắt, y cúi đầu, liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Ninh Tiểu Miêu nhìn qua.
Ninh Vân Dập có dự cảm xấu: "Cục cưng?"
Ninh Tiểu Miêu lo lắng nhìn baba, rất là sốt ruột: "Baba, ba vừa mới ho, có phải hay không...... Cũng giống Miêu Miêu bị bệnh?"
Mèo Lớn vốn dĩ héo rũ nằm một chỗ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn qua.
Ninh Vân Dập cả người cứng đờ, hảo gia hỏa, báo ứng tới nhanh như vậy sao? "Không, ba ba không bệnh."
Ninh Tiểu Miêu rối rắm nhéo tay nhỏ: "Thật sự? Baba, ba đã nói với con, không thể sợ thầy giấu bệnh, bị bệnh phải ngoan ngoãn uống thuốc, mang khăn ấm trùm đầu nha."
Ninh Vân Dập đối với Mèo Lớn đột nhiên thần thái dáng láng cách đó không xa, thấy người gặp nạn cũng không cần vui sướng như vậy đâu anh bạn! Cách xa như vậy y cũng có thể cảm giác được tâm tình của con mèo thối này đang rất tốt đó nha.
Hà tất gì lại cho nhau thương tổn như vậy?
Ninh Vân Dập bình tĩnh đem bé con buông xuống: "Không, baba không bệnh, ba hình như quên mang hộp đồ ăn vào rồi, không nhanh sẽ nguội lạnh hết."
Để lại câu này xong, vèo một cái chạy mất.
Ninh đại ca rốt cuộc không nhịn được miệng cười lên: Lần đầu nhìn thấy tiểu đệ chạy nhanh như vậy.
Sau đó hắn cũng đi theo hỗ trợ mang hộp đồ ăn vào.
Mà bên kia, Ninh giáo sư tuy rằng lúc trên đường trở về có nghe kể về chuyện con trai nhỏ gặp đại kỳ ngộ. Được một vị sư phụ lợi hại cứu, thậm chí còn giúp y kích phát tinh thần lực.
Không chỉ có như thế, còn để lại cho y rất nhiều giống loài trân quý đã khai phá ở Hoang Tinh, nghe nói giống với đồ của Cổ Lam Tinh.
Những thứ đó đều là sư phụ tự mình trồng ra, thực quý hiếm, thậm chí có không ít là giống loài đã diệt chủng.
Ninh giáo sư tuy rằng tin, nhưng cũng không nhận thức rõ ràng được cái gọi là【 quý hiếm 】có thể có bao nhiêu quý hiếm.
Còn tưởng rằng là con trai là muốn ông yên tâm, có ý khuếch đại lên một chút.
Chờ sáu mặn một canh cộng thêm một chậu cơm trắng như tuyết được bày ra bàn, tức khắc hương vị tràn ngập, làm toàn bộ người đứng ở phòng khách bị mùi thơm làm cho choáng váng.
Hai tay Ninh giáo sư ôm bé run lên, rất nhanh đem tiểu gia hỏa buông xuống, sợ không cẩn thận ném rớt bé con.
Ninh đại ca đã đóng kỹ tất cả cửa sổ, lúc này mới cười nói: " Những thứ này là tiểu đệ nấu, cha mau đến nếm thử, hương vị rất ngon."
Ninh giáo sư hốt hoảng: "Đây là những thứ sư phụ ngươi... là làm ra từ nguyên liệu nấu ăn Cổ Lam Tinh?"
Ninh Vân Dập cũng không lừa dối, gật đầu: "Đúng vậy." Chính y là sư phụ của y, đâu có sai.
Chờ quay về y lấy một ít bùn đất trong không gian vọc một chút, giả cũng thành thật.
Chỉ lơ đảng hướng Mèo Lớn đang chậm rì rì từ sô pha đi qua, Ninh Vân Dập chột dạ thấp giọng khu một tiếng: " Miêu Miêu, mau tới, tao có đem chậu cơm của mày qua nữa, Chờ lát nữa mày ăn nhiều một chút, bồi bổ."
Cũng đừng bị y lăn lộn có một đêm đã bệnh thành như vậy chứ! Cái khăn trùm đầu này quấn thật có trình độ, y chỉ sợ ngủ mơ cũng có thể cười tỉnh được.
Mèo Lớn thấy y như vậy thì khựng lại, vừa muốn đưa vuốt lên lôi cái khăn kia xuống đã bị bé con đang cảnh giác quay đầu tố cáo: "Miêu Miêu, mày không ngoan nha, bị bệnh thì phải nghe lời, không thể lấy xuống."
Tông Hạo: Rốt cuộc là kẻ nào đã nói dị thú bị bệnh không chỉ uống thuốc, còn phải đổ mồ hôi?
Ninh Vân Dập tốt bụng đi qua, giúp hắn chỉnh chỉnh khăn trùm đầu, để hở ra mộng chút miệng: " Không ảnh hưởng ăn uống, thật tốt!"
Tông Hạo: "......" Hắn cảm thấy người này lại cười hắn.
Ninh Vân Dập nói được thì làm được thật, trên chậu của Mèo Lớn được cho thêm bữa chén cơm, nhưng đồ ăn lại chủ yếu là thanh đạm, còn những món khác như Sườn Xào Chua Ngọt hay Cá Sóc Chua Ngọt cũng không thấy bỏ thêm cho hắn.
Ninh Vân Dập: "Bị bệnh không thể ăn nhiều dầu nhiều muối, đợi mày hết bệnh rồi lại làm cho mày món mày thích ăn, hơn nữa.....cũng không cần mang cái khăn trùm đầu đầu."
Mèo Lớn:....
Người một nhà ăn cơm xong, Ninh giáo sư vẫn còn chưa thoát khỏi dư vị mà mấy món ăn mang lại, ông chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm lại là một loại hưởng thụ, tư vị này thật mỹ diệu.
Vì thế chiều hôm đó, một nhà ăn uống no say bơm đầy khi phách hùng dũng oai phong, cầm giấy nợ đến nhà Ninh lão nhị.
Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu ở nhà giữ nhà, chủ yếu là bé con không nên lộ diện nhiều, không đi thì an toàn hơn.
Ninh lão nhị sau khi bị Ninh Vân Dập đuổi ra tổ trạch Ninh gia, vốn dĩ muốn đi tìm con trai lớn ở cùng một thời gian, chờ nghĩ cách đoạt lại tổ trạch Ninh gia lại dọn về cũng không muộn.
Ai ngờ con trai lớn không đồng ý, nói nếu bị đồng nghiệp biết sẽ không hay, công việc này của hắn tốn mấy trăm vạn tinh tệ mới lấy được, cấp trên cấp cho một căn hộ tuy nói không nhỏ nhưng thật ra cũng không lớn, không chưa hết một nhà người như vậy.
Vạn nhất bị đồng nghiệp nhìn thấy lại nói ra nói vào, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong mắt cấp trên.
Ninh lão nhị còn muốn dựa vào con trai lớn để sau này dưỡng già chỉ có thể căng da đầu đem một nhà lớn bé quay về căn nhà cũ lúc trước ở tạm.
Nhà tuy cũ nhưng thật ra không hư hao nhiều, cách tổ trạch Ninh gia không xa, là dùng tinh tệ được cấp sau khi phân gia mua được.
Nhưng Ninh lão nhị làm người khoe khoang, lúc trước dọn đi kiêu căng ngạo mạn, đem tất cả hàng xóm đều đắc tội, nói chính mình đời này sẽ không bao giờ quay lại cái địa phương tồi tàn như vậy .
Kết quả...... mặt mày xám xịt quay về rồi!
Mấy ngày này không thiếu nhất là bị hàng xóm xung quanh âm dương quái khí, nhưng cũng may độc môn độc viện, đóng cửa lại không ra khỏi nhà. Hơn nữa lúc trước là lấy lý do trọng chữ tín, vì trả nợ cho Ninh Mông Đức nên mới dọn đi, cũng vớt vác được chút thanh danh.
Ninh lão nhị còn nghĩ chờ cho tâm điểm chú ý qua đi, hắn sẽ nhờ Mục gia chủ giúp hắn đem tổ trạch Ninh gia cướp lại.
Nhưng hai ngày này hắn liên hệ Mục gia, thế nhưng hoàn toàn không liên hệ được, hắn nhíu mày: "Mục gia này sẽ không phải tính tá ma giết lừa, mặc kệ chúng ta đó chứ?"
Ninh Mông Đức rúc ở một bên không dám hé răng.
Ninh lão nhị vẻ mặt càng thêm khó coi, giận dữ trong lòng chỉ vào Ninh Mông Đức: "Ngươi rốt cuộc là liên hệ Mục Gia Dật như thế nào? Mục gia chủ liên hệ không được, Mục Gia Dật ngươi chắc chắn có thể liên hệ được đi?"
Ninh Mông Đức chỉ có thể thành thật mở miệng: "Cha, chúng ta thật sự không cần sốt ruột. Mục gia sự nghiệp to lớn, sao có thể mặc kệ chúng ta? Lại nói, Gia Dật cũng không phải hạn người như vậy. Hắn gần đây bận cùng Tông Linh tính toán, một khi Tông Linh thừa kế vịt trí gia chủ Tông gia, đến lúc đó mỤc gia nước lên thì thuyền lên, khẳng định Ninh trạch sớm muộn gì cũng sẽ lại về tay chúng ta."
Ninh lão nhị vẻ mặt vẫn khó coi như cũ, nhưng có tốt một chút, không thể không nói trong lòng hắn đã bị thuyết phục.
Cũng là vì như vậy, hắn mới lựa chọn cùng Mục gia hợp tác, đương nhiên cũng là có sẵn tâm tư muốn đem toàn bộ Ninh gia cướp vào trong tay.
Dựa vào cái gì đại ca xảy ra chuyện, Ninh gia lại giao cho tiểu tử thúi Ninh Vân Dập còn hôi sữa kia.
Ninh lão nhị hít sâu một hơi: "Tiếp tục liên hệ Mục Gia Dật, nhất định phải nhận được khẳng định từ hắn, còn có, ngươi cũng phải chuẩn bị chút, đừng có đưa nhược điểm cho người khác nắm, về sau nếu như hắn thật sự mặc kệ chúng ta, vậy thì ngồi chờ chết đi."
Ninh Mông Đức vẫn là vẫn như cũ câu nói kia: "Ta cảm thấy Gia Dật không phải loại người này......"
Ninh lão một hơi đến run rẩy ngón tay: "Ngươi đồ bại gia tử! Nếu không phải ngươi, lão tử hiện tại còn ở tổ trạch Ninh gia...... Làm gì phải trốn trốn tránh tránh trong nhà không dám ra ngoài như bây giờ?"
Ninh Mông Đức ủy khuất, hắn cũng là vì Ninh gia a.
Ai ngờ bị hố một phen.
Thời điểm hai cha con không suy nghĩ ra cách gì chuẩn bị nháo lên tiếp thì quản gia vội vàng chạy vào, sắc mặt trắng bệch: "Lão, lão gia không xong rồi!"
"Chuyện gì mà hoang mang rối loạn lên như vây?" Ninh lão nhị ngồi xuống sô pha, hiện tại hắn chuyện gì cũng không thể làm lão chấn kinh nổi nữa, hắn chỉ phải nghĩ cách quay về tổ trạch Ninh gia.
Quản gia thanh âm đều lắp bắp sợ hãi: "Ninh, Ninh Ninh Ninh đại gia đã trở về!"
Ninh lão nhị lúc đầu nghe còn chưa hiểu, đợi hắn lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng lên, âm thanh xuyên nóc nhà vang vọng: "Ngươi nói gì? Đại ca trở lại? Sao có thể? Ninh Trạm Phong không phải còn truy nã, hắn không phải vẫn còn bị giam sao? Chuyện Ninh Trạm Phong phản bội như ván đã đóng thuyền, sao lại được thả ra?"
Quản gia bị bộ dạng dữ tợn của hắn doạ sợ: "Đại gia không chỉ được thả ra, nghe nói... Đại thiếu gia đã trở lại, cũng được khôi phục chức vị, lệnh truy nã đã huỷ bỏ rồi."
Ninh lão hít hà một hơi, một khuôn mặt xoát một cái trắng toát.
Một bên, Ninh Mông Đức nghĩ đến gương mặt lạnh nhạt kia của Ninh Trạm Phong cũng sợ tới mức run bần bật, xong rồi xong rồi! Đường ca đã trở lại, nếu là biết Ninh Vân Dập đã chết, mà nguyên nhân là do đám người bọn họ tính kế....
"Cha! Làm sao bây giờ? Nếu là bọn họ biết một nhà chúng ta, Mục gia , Kê gia cùng nhau hợp tác tính kế Ninh Vân Dập, đến lúc đó..."
"Ngươi câm miệng!" Ninh lão nhị cũng hoảng.
Nhưng ngay sau đó bị một câu nói của quản gia làm cho sụp đổ toàn bộ hy vọng: " Nghe nói Đại gia cùng Đại thiếu gia đang đi về hướng nhà ta....Sợ là, hai vị này tới đây không có ý tốt."
Nếu không cũng sẽ không có người muốn xem trò cười hay chạy qua đây báo trước cho bọn họ một tiếng, vốn dĩ buổi sáng đã phát sinh, lâu như vậy sao không ai tới báo cho bọn họ lại chờ người sắp qua tới mới báo, chỉ sợ hàng xóm xung quanh là chờ thời khắc này.
Ninh lão nhị hoảng hốt hoảng loạn ra lệnh nói: "Đóng cửa, ai gõ cũng không cần mở cửa."
Nhưng thực hiển nhiên đã muộn rồi, Ninh giáo sư mang theo một đám người đã tới bên ngoài nhà Ninh lão nhị.
Những thuộc hạ từ Thành Phố Ngầm đi theo sau y là những cường giả sức mạnh cường đại, đã tuyển chọn kỹ càng, tuy tinh thần lực không cao, nhưng khí thế vẫn như cũ làm người ta sợ hãi.
Láng giềng xung quanh tránh sau cửa nhà nhìn trộm một màn này. Từ buổi sáng bọn họ đã biết chuyện nhà Ninh giáo sư, hiện giờ đang xoa tay hầm hè chờ đợi thời khắc này.
Ninh lão nhị mấy năm nay vênh váo tự đắc, phong cách sống thối nát đê tiện, đắc tội toàn bộ hàng xóm xung quanh.
Người ở đâu tới có thể không biết còn cho là Ninh lão nhị thật sự giữ lời, vì coi trọng giao ước mà chấp nhận rời khỏi tổ trạch Ninh gia để trả nợ cho con trai, nhưng thực tế tất cả mọi người ở đây ai ai cũng đều biết, thực chất kẻ này chính là một con sói mắt trắng.
Hiện giờ Ninh giáo sư trở về, xem hắn lấy mặt mũi đâu ra để hếch mặt lên nói hắn chính là người thừa kế vịt trí gia chủ.
Ninh Vân Dập đã sớm biết Ninh lão nhị sẽ không dám cho bọn họ vào, cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp giơ tay ra hiệu.
Một loạt thuộc hạ phía sau nhìn thấy, người cầm đầu trực tiếp lấy bạo lực mở cửa.
Chỉ vài phút sau cửa đã bị đá văng.
"Ầm", một âm thanh vang lên, làm Ninh lão nhị vốn muốn trốn ở trong phòng giả chết chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi ra.
Ninh lão nhị thái độ nịnh nọt cười hề hề hèn mọn: " Đại, Đại ca ngươi về khi nào a, ta vốn dĩ gần đây đang thương lượng việc bán nhà tìm quan hệ cứu ngươi ra ngoài đây."
Lời hắn nói cũng thật mát lòng, nếu là trước đây Ninh giáo sư sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt dù sao cũng biết rõ trong lòng, nhưng hiện tại thì ông không muốn vì hạn người này mà để gia đình mình uỷ khuất nữa.
Nhưng Ninh lão nhị không biết, hắn trước kia đều lấy đang vẻ này ra lừa gạt Ninh giáo sư.
Người qua đường đều sôi nổi tụ tập lại cùng láng giềng quanh đây xem kịch vui, có người ngó qua cổng, có người leo lên đầu tường.
Thật nhiều người vây xem.
Ninh giáo sư lạnh nhạt nhìn hắn, trực tiếp vạch trần: "Bán nhà ở cứu ta? Ta bị giam hơn nữa năm, cũng chưa thấy ngươi có động tĩnh gì, đây là tính chờ ta chết ở trong đó rồi mới bắt đầu hành động đi."
Không ít người gặp qua Ninh giáo sư ôn nhuận nhĩ nhã, cũng gặp qua Ninh giáo sư nho nhã lễ độ, thậm chí cả Ninh lão nhị cũng biết vị đại ca này của mình trước giờ có tức giận cũng chỉ cau mày nhìn chằm chằm hắn.
Một Ninh giáo sư âm dương quái khí kỳ quặc như vậy làm hắn sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời quên cả phản ứng.
"Đại, đại ca, đây đều là hiểu lầm."
"Đại bá, cha thật sự suy nghĩ biện pháp, chỉ là tổ trạch Ninh bị người lừa đi rồi, chính là hắn! Là kẻ họ Bạch này cố ý lừa đi!"
Ninh Mông Đức nhìn đến thái độ không liên quan gì đến mình của Ninh Vân Dập tức giận chỉ qua.
Ninh giáo sư cười lạnh một tiếng: " Tổ trạch Ninh gia bị người lừa đi ngươi liền không còn biện pháp, thù ra là tính toán bán tổ trạch Ninh gia. Bất quá, tổ trạch Ninh gia là tài sản của đại phòng ta, ngươi lấy tư cách gì bán?"
Mọi người ăn dưa sửng sốt: Ý gì? Chỉ thuộc về sở hữu của Ninh giáo sư?
Ninh lão nhị vẻ mặt sắc trắng bệch, trong lòng nảy lên dự cảm xấu: "Đại, đại ca......"
Ninh giáo sư cũng không cho hắn cơ hội, lấy ra một tờ giấy hiệp nghị, trực tiếp dùng vòng tay phóng đại hình chiếu, trực tiếp làm tất cả mọi người có thể thấy rõ.
Ninh lão nhị không phải là muốn mặt mũi sao? Ông liền xé rách gương mặt này của hắn ra, nếu không sao xứng đáng với mấy tháng khổ sở mà Ninh Vân Dập cùng bé con nhà ông đã phải chịu đựng!
"Năm đó sau khi cha mẹ lần lượt ly thế, hai huynh đệ chúng ta lần lượt phân chia tài sản, là ngươi chủ động từ bỏ vị trí gia chủ. Ta vì đền bù cho ngươi, chỉ lấy tổ trạch Ninh gia, còn lại tất cả bao gồm cả tài sản của song thân cùng sản nghiệp trong nhà tất cả để lại cho ngươi, mớ tài sản đó so với tổ trạch đáng giá gấp mấy lần. Từ giây phút ngươi ký tên vào tờ giấy hiệp nghị này, một nhà nhị phòng ngươi cùng tổ trạch hay vị trí gia chủ không có một phân liên hệ gì, tất cả những sở hữu bây giờ tổ trạch có được đều là công sức của một mình ta làm ra, có quan hệ gì cùng các ngươi?"
Âm thanh khuếch đại truyền ra bốn phía, bởi vì có hình ảnh hiệp nghị phân gia năm đó, Ninh lão nhị muốn phản bác cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Mặt hắn tái mét, cảm giác lần này thật sự xong rồi.
Ánh mắt Ninh giáo sư lạnh lẽo: "Ta tự nhận ta là đại ca đối với ngươi đã rất tốt. Mấy năm nay bất kể ngươi có việc gì phàm là việc ta có thể giúp đều tận lực giúp đỡ, nhưng thì sao, ngươi xem lại ngươi đã làm những gì? Lúc ngươi biết rõ ta cùng Trạm Phong xảy ra chuyện không giúp đỡ tương trợ thì thôi, vậy mà ngươi còn bỏ đá xuống giếng."
"Ngươi biết rõ tổ trạch Ninh gia cùng các ngươi không có quan hệ, lợi dụng người ngoài không biết nội tình trong nhà, nhân lúc chúng ta xảy ra chuyện bá chiếm tổ trạch Ninh gia giành lấy vị trí gia chủ, đuổi đi con nối dõi cùng cháu của ta, để chúng tự sinh tự diệt, ngươi làm em trai như vậy sao? Làm thúc thúc như vậy sao? Cứ như vậy một nhà cái ngươi chiếm hữu? Bất nhân bất nghĩa không từ việc gì, việc gì ác độc các ngươi làm hết! Ninh lão nhị, ngươi nói ta có lỗi gì với ngươi? Ngươi lại đối xử với một nhà chúng ta như vậy?"
Ninh lão nhị mặt càng trắng hơn, há mồm nhìn người tụ tập vây xem ăn dưa càng lúc càng đông, nếu không biện pháp giải thích, sợ là, sợ là không xong.
Hắn chi ngô một tiếng: "Chuyện này...... Thật sự hiểu lầm. Đại ca, ta chỉ là sợ hài tử Vân Dập kia không có tinh thần lực không giữ nổi Ninh gia, cho nên mới muốn trước thay đại ca giữ được tổ trạch, lại đả thông quan hệ cứu đại ca ra, cuối cùng lại tìm Vân Dập về giải thích. Ai biết Vân Dập chờ không kịp lại đi theo hài tử Kê Hạo kia chạy mất......"
Ninh giáo sư nghe hắn tiếp tục bậy bạ, chờ hắn nói xong, mới nhẹ nhàng phun ra một hơi: "Lời này, chính ngươi tin sao?"
Ninh lão nhị quyết định giả chết, cắn chết cái lý do này: " Đại ca, chúng ta là huynh đệ ruột ở chung nhiều năm như vậy, ta còn có thể hại chính cháu ruột của mình sao?"
Ninh giáo sư: "Phải không? Nhưng ngươi đã hại. Còn hại không ít, là dùng một loại phương pháp tàn nhẫn nhất, cho dù có đối phó với người ngoài cũng không tàn nhẫn như vậy, nhưng ngươi đã làm. Ninh lão nhị, thời điểm ngươi hạ tử thủ với Vân Dập, ngươi có nghĩ năm nay hắn mới mười mấy tuổi không?"
Nghĩ vậy, Ninh giáo sư nhịn không được chảy nước mắt, nếu con trai ông không gặp được đại kỳ ngộ, có khả năng thằng bé đã chết ở Phế tinh mà không ai biết. Thậm chí bọn họ còn không thể tìn thấy thi thể, ngay cả Tinh Diệu của ông cũng có khả năng không còn.
Mà người hại bọn nó lại đúng là thúc thúc ruột duy nhất.
Mọi người vây lại vốn là xem kịch vui, đột nhiên nghe thế thì sửng sốt, Ninh giáo sư có ý tứ gì? Ninh nhị thiếu bị hại? Là do Ninh lão nhị động tay?
Trời a, Ninh giáo sư chỉ có hai đứa con, một người là thượng tướng, một người khác tuy ít khi lộ diện, nhưng nghe nói 18 tuổi đã thi đậu Học viện quân sự Chủ tinh, còn lấy thành tích thứ nhất nữa.
Chỉ tiếc sau đó lại tạm nghỉ học.
Kết quả thế nhưng...... Đã chết?
Ninh lão nhị cùng Ninh Mông Đức sắc mặt giống nhau, trắng bệch: Bọn họ đã biết?
Bọn họ cũng là không lâu trước đây từ trong miệng Mục Gia Dật biết Kê Hạo cùng Ninh Vân Dập đều đã chết.
Ninh giáo sư chưa cho hắn cơ hội phản bác: "Ngươi thừa dịp ta cùng Trạm Phong xảy ra chuyện, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, muốn Ninh gia, cùng Mục gia, Kê gia hợp tác tính kế. Để Kê Hạo kia lấy danh nghĩa bạn tốt lừa gạt hắn đi Phế Tinh, cuối cùng hại chết hắn.
Ninh lão nhị ý đồ phản bác: "Đại ca, ngươi là từ chỗ nào nghe được mấy lời này, tuyệt đối không phải... "
Ninh giáo sư: "Ngươi cho rằng không có chứng cứ ta sẽ nói ra sao."
Ninh đại ca mấy ngày này tuy rằng không tra được chuyện của chính mình, nhưng nhìn chằm chằm vào Ninh Mông Đức, Mục Gia Dật, cùng với Kê Hạo kết giao vào một năm trước.
Rất nhanh Ninh đại ca từ vòng tay điều tra ra vài đoạn video.
Đúng là video quay lại được cảnh Ninh Vân Dập cùng Kê Hạo rời đi Chủ tinh lúc trước.
Đoạn video thứ nhất là Ninh Mông Đức đi đến Mục gia;
Đoạn video thứ hai là Ninh Mông Đức gặp mặt Kê Hạo;
Đoạn thứ ba là Ninh lão nhị, Ninh Mông Đức, Kê Hạo ba người gặp mặt, mà đoạn video này cách ngày Ninh Vân Dập rời Chủ tinh chỉ cách hai ngày.
Đọn thứ tư là Ninh Mông Đức núp trong chỗ tối quan sát Ninh Vân Dập cùng Ninh Tiểu Miêu bị đánh giết, Kê Hạo vừa lúc xuất hiện cứu người. Toàn bộ hành trình Ninh Mông Đức đều quan sát phía sau, nói thế nào cũng tránh được việc hắn có liên quan đến vụ này.
Chờ mấy đoạn video chiếu xong, đám người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, hòn toàn quên phản ứng. Hảo gia hoả, cả nhà này không chỉ đoạt tài, thế mà còn hại mệnh nữa?
Làm hại vậy lại chính là cháu trai ruột , em họ ruột. Lương tâm phải đen tối cỡ nào?
Ninh giáo sư nhìn nhà Ninh lão nhị hoàn toàn cương cứng nơi đó: " Thiếu nợ thì trả tiền, thiếu mạng đền mạng, là thiên kinh địa nghĩa. Ninh lão nhị, Ninh Mông Đức, để các ngươi thực hiện đầu tiên, đem nợ nần còn thiếu thanh toán cho hết đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]