Ninh Vân Dập nhìn Tông Nguyên soái đứng trên bậc thang, tâm tình phức tạp không thể miêu tả.
Từ lúc tìm được Ninh đại ca, y liền suy nghĩ biện pháp, nhưng y vừa tới Chủ tinh không lâu, không có quyền hạn, căn bản không xâm nhập cao tầng quân bộ được.
Tuân lão lại đã lui về mấy năm, Tuân Huân hiện tại đối ngoại là "người chết", y không muốn kéo họ xuống nước nên vẫn chưa thẳng thắn nói ra thân phận.
Ninh đại ca mấy ngày này đi sớm về trễ, Ninh Vân Dập đoán được hắn cũng đang nỗ lực muốn tìm ra nội tình của chiến dịch cuối cùng kia.
Hiển nhiên kết quả cũng không tốt.
Thứ nhất thời gian đã lâu lắm rồi, thứ hai Ninh đại ca bên này xem, hắn sở dĩ bị hãm hại là bởi vì phát hiện bí mật bán thú nhân, chuyện này nói ra lại không có chứng cứ, cũng sẽ không ai tin, vẫn như cũ vô pháp giải sạch oan khuất.
Một khi hắn chủ động đi ra, kẻ phía sau màn lại không chỉ ra được, chờ đợi hắn chỉ là bị giam giữ thẩm tra, cũng có khả năng chết trong ngục.
Cho nên Ninh đại ca không thể đánh cuộc, Ninh Vân Dập cũng không muốn để hắn mạo hiểm.
Cố tình khoảng thời gian khó khăn này, bọn họ cho là không còn biện pháp nào giải quyết, lại bị một câu của Tông Nguyên soái hoá giải.
Tông nguyên soái nắm trong tay quyền hạn tối cao, càng đừng nói, trong chiến dịch kia hắn cũng là người bị hại, trọng thương dẫn tới tinh thần bạo loạn thiếu chút không thể giữ mạng.
Đổi lại mà nói chi, đợt chiến dịch kia, có khả năng Tông Nguyên soái không phải là người duy nhất bị hãm hại.
Tông nguyên soái nói ra làm cho không chỉ Ninh Vân Dập, mà tát cả mọi người ở đây đều giật mình tại chỗ.
Lỗ tai bọn họ có vấn đề sao?
Tông nguyên soái thế nhưng thay Ninh Trạm Phong...... giải thích hiểu lầm, trực tiếp huỷ bỏ lệnh truy nã, khôi phục chứ vị?
Hoàng Thái Tử cũng đột nhiên ngẩng đầu, ngoài ý muốn lại khó có thể tin, hắn mấp máy miệng tựa hồ muốn nói cái gì, sau một lúc lâu vẫn không mở miệng, hiển nhiên cũng là lòng tràn đầy nghi hoặc.
Ở đây những người khác sợ hãi thân phận của Tông nguyên soái, cũng không dám mở miệng.
Lúc này một âm thanh chậm rãi vang lên: "Tông nguyên soái nói Ninh Trạm Phong mất tích là vì chấp hành cơ mật ngươi giao, nhưng lâu như vậy vì sao không thấy Tông Nguyên soái đề cập qua? Cũng chưa bao giờ thay hắn giải thích?"
Mọi người trong lòng chấn động, ai to gan như vậy, dám giáp mặt nghi ngờ Tông nguyên soái? Không muốn sống nữa a.
Thấy rõ một thân tóc đen mắt đen trang phục màu son loá mắt, giống như hắn mới là vai chính của buổi tiệc ngày hôm nay. Da đầu mọi người đã tê dại. Được thôi! Nếu là vị thiếu gia chủ có máu điên Vưu Tư, thì đúng là không có gì làm không được.
Thậm chí một ngày kia truyền ra Vưu Tư đem chính mình chém bọn họ đều tin.
Vị này điên lên, có khi thật sự hận không thể ngay chính mình cũng giết.
Tông Hạo mặt vô biểu tình nhìn lại, cũng không mở miệng.
Vưu Tư không sợ chút nào, đối diện đi qua: "Hay là nói, Tông nguyên soái chỉ là muốn thiên vị Ninh Trạm Phong, giúp hắn thoát tội?"
Tông Hạo chỉ là thật sâu liếc hắn một cái, giơ giơ tay, Y Kỳ tiến lên, từ tài khoản cao cấp nhất của Tông Hạo đăng nhập, tại hiện trường huỷ bỏ lệnh truy nã, khôi phục chức vị Ninh Trạm Phong, lập tức chấp hành.
Làm xong hết thảy, Y Kỳ mới hơi ngẩng cằm nhìn Vưu Tư: "Đã là cơ mật, nguyên soái muốn làm cái gì, người ngoài lấy quyền gì muốn biết đến. Hay là nói, Vưu Tư gia chủ muốn học Mục gia chủ làm ra chuyện vượt cấp, hoặc là nói, gia tộc Hermann muốn nhúng tay vào chính sự?"
Hermann gia tộc là nơi cho ra vài vị đế hậu, điều kiện là gia tộc Hermann chỉ có thể là thế gia, không được phép tham gia chính sự.
Một câu này của Y Kỳ, trực tiếp phá hỏng Vưu Tư, làm sắc mặt hắn khẽ biến, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn Y Kỳ, đột nhiên dương môi nở nụ cười.
Đôi môi đỏ thắm, da mặt trắng nõn, mắt đen lạnh lẽo, làm hắn giống như một con rắn độc, liếc mắt một cái da đầu tê dại.
Vưu Tư chắp tay tạ lỗi: "Thụ giáo." Dừng một chút, bỏ thêm câu, "Y Kỳ...... Đại nhân."
Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, hảo gia hoả, nếu không phải hai chứ cuối cùng thốt ra đầy âm dương quái khí, bọn họ thật đúng là nghĩ hắn đang thụ giáo thật.
Hơn nữa, sao thế nào cũng nghe giống như đang ẩn ý nói "Ta nhớ kỹ ngươi".
Tông Hạo làm xong chuyện phải làm của đêm nay, liền lấy lý do thân thể chưa khôi phục như trước nên rời khỏi buổi tiệc trước.
Hoàng Thái Tử cùng Y Kỳ theo sát sau đó, không bao lâu vị tổng quản đi theo Hoàng Thái Tử xuất hiện, lần nữa nhắc lại một câu: "Bởi vì Tông nguyên soái thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên trước đó Tông nguyên soái cũng chỉ ở nghi thức tiếp nhận gia chủ ở Tông gia xuất hiện một lần, vẫn chưa đối ngoại công bố. Bởi vậy yến hội lần này, vẫn như cũ không được tiết lộ tin tức Tông Nguyên soái đã quay về Chủ tinh, để tránh rước phải mầm tai hoạ không cần thiết. Nếu như phát hiện có ai làm lơ cảnh cáo, lấy tội miệt thị hoàng quyền mà xử lý."
Vị tổng quản đại diện cho Hoàng Thái Tử, mọi người tự nhiên không dám nói không, sôi nổi đáp ứng.
Nhưng kế tiếp, không có ai còn tâm tư tham dự yến hội, sôi nổi châu đầu ghé tai thảo luận chuyện phát sinh tối nay.
Hảo gia hỏa, tuy rằng không thể nói ra đi, nhưng thế gia đứng đầu Chủ Tinh này dậm một chân cũng đủ thay đổi đất trời a.
Nào nào, lấy hạt dưa lại đây ngồi! Trước không nói Tông gia quyền uy ra sao, chúng ta phân tích tình hình của Tông gia một chút!
Lúc trước Tông gia có bốn vị chủ tử bao gồm Tông Nguyên soái trong đó. Tông nguyên soái nhiều năm như vậy cũng chưa cưới vợ sinh con, nhìn dáng vẽ có lẽ cũng không tính toán gì.
Trước đó một thời gian còn truyền ra tin đồn Tông Linh là người thừa kế tương lai.
Tông Nguyên soái cũng không ra mặt phủ nhận, người người cũng cam chịu sự thật này, kết quả Tông lão nhị thừa dịp Nguyên soái xảy ra chuyện làm ra chuyện đoạt vị trí gia chủ bị thất bại.
Sau đó chuyện ba vị chủ nhân này là gia thần trực tiếp bị nói ra tại buổi yến tiệc dưới sự chứng kiến của bao nhiêu quý tộc, tất cả con bị trục xuất.
Như vậy mấy thế gia lúc trước muốn có quan hệ thông gia với nhị phòng tam phòng tứ phòng Tông gia, nghĩ muốn đáp lên được thế gia đứng đầu, sợ là lập tức thay đổi chủ ý.
Mục tiêu chỉ còn lại một, Tông nguyên soái.
Tông gia này từ trong ra ngoài vừa phú vừa quý, hiện giờ tất cả đều đứng trên danh nghĩa một mình Tông Nguyên soái.
Cho dù không thể sinh con nối dõi, làm người thừa kế si sản cũng đủ thoã mãn.
Làm gì có thế gia nào mà không tâm động?
Mục gia chủ chuyến này cũng đem chính mình tặng vào, Mục gia e là sắp đổi gia chủ a.
Ninh Trạm Phong khôi phục chức vị, nói vậy Ninh giáo sư cũng thực mau sẽ thả ra, Ninh gia ván đã đóng thuyền lại có thể ngược gió phiên bàn?
Ở đây người tuy rằng không thể đem tin tức truyền ra, nhưng trong lén lút có thể bắt đầu hành động, có điều phải xem thử xem, ai là người có năng lực thành công đáp lên Tông Nguyên soái, lọt vào mắt xanh của hắn.
Bắt lấy Tông nguyên soái, chính là bắt lấy toàn bộ Tông gia a.
Ninh Vân Dập hoàn hồn, điều Vưu Tư hoài nghi y cũng vừa mới cũng nghĩ tới. Tông nguyên soái lần trước cùng y video trực tuyến, y không hề đề cập qua chuyện của Ninh đại ca.
Đương nhiên phản ứng lúc ấy của Tông Nguyên soái không giống như đã giao phó chuyện cơ mật gì cho Ninh đại ca.
Lại nói nếu thật sự mất tích là bởi vì chuyện này, Ninh đại ca không có khả năng không nói cho y.
Trừ phi thật sự không có tầng quan hệ này.
Tông nguyên soái thay Ninh đại ca giải oan, là đột nhiên đưa ra quyết định.
Thứ nhất là người sau màn muốn hãm hại Ninh đại ca, Tông Nguyên soái lại không muốn kẻ đó thực hiện được;Thứ hai...chẳng lẽ do lúc trước y đưa nguồn năng lượng thạch trộn lẫn linh lực giúp Tông Nguyên soái áp chế được tinh thần bạo động, cho nên Tông Nguyên Soái tính toán muốn hợp tác lâu dài?
Thời điểm trong đầu Ninh Vân Dập tràn các loại suy đoán, Clay dùng quạt xếp chống đỡ gương mặt, lúc này hắn mới hoàn hồn nói: " Đêm nay sợ là có không ít người ngủ không được a."
Ninh Vân Dập làm bộ nhưng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì lơ đãng hỏi: " Nói vậy là sao?"
Clay khoa trương nói: "Ngươi có biết trước khi Ninh gia xảy ra chuyện, Ninh Trạm Phong chính là người được bình chọn là con rể được hoan nghênh nhất ở Chủ tinh không?"
Ninh Vân Dập thật đúng là không biết: "Còn có việc này?"
Clay đem quạt xếp ở lòng bàn tay vỗ một cái: "Bất quá qua đêm nay, liền không phải nữa, cùng lắm là xếp thứ hai."
Ninh Vân Dập: "Vì cái gì? Thứ nhất là ai?" Còn có người được hoan nghênh hơn đại ca y sao?
Clay trộm đạo chỉ chỉ hướng Tông nguyên soái rời đi: "Vị kia a."
Ninh Vân Dập khó hiểu: "Hắn phía trước không phải cũng ở đây sao, vậy vì sao trước đó Ninh Trạm Phong lại được xếp thứ nhất?"
Clay không thể tưởng tượng nhìn Ninh Vân Dập: "Ngươi khẳng định tuổi không lớn! Rất nhiều năm trước, nghe nói thời điểm Tông nguyên soái mới vừa thành niên, thật sự là người được hoan nghênh nhất. Nhưng hắn quá điệu thấp, không hay lộ diện thì thôi, đối với các thế gia cố ý hay vô tình ngõ ý liên hôn cũng làm như không thấy, vẫn kéo dài suốt mười năm. Mãi đến khi cháu trai lớn của hắn là Tông Linh đã trưởng thành, Tông Nguyên soái cũng không có bất cứ phản ứng gì, lúc này mấy gia tộc kia mới chịu từ bỏ.Bất quá Tông Linh lớn lên không xuất sắc như Ninh Trạm Phong, người ta là thượng tướng hơn nữa thiên phú còn cao, cho nên Ninh Trạm Phong trở thành đối tượng được hoan nghênh nhất.Nhưng mà, hiện tại không giống nhau, toàn bộ Tông gia...chỉ còn một vị gia chủ. Ngươi đại biểu cái gì hay không?"
Ninh Vân Dập: "Đại biểu cái gì?"
Clay: "Nếu gả vào Tông gia, sẽ trở thành vị chủ nhân thứ hai cũng là hai vị chủ nhân duy nhất sống trong Tông gia. Cho dù vị kia có xảy ra chuyện... Toàn bộ Tông gia sẽ là của vị quá phụ kia. Ngươi không biết Tông gia có bao nhiêu giàu có đâu?"
Ninh Vân Dập đương nhiên không biết, nhưng y xem qua cuốn sách kia nói về Mục Gia Dật cùng Tông Linh nhận nuôi vai công chính giàu như thế nào, đại khái có thể hiểu được.
Trong sách Tông Nguyên soái xảy ra chuyện, toàn bộ Tông gia đúng là tiện nghi một nhà nhị phòng.
Clay hạ giọng trộm nói: "Nghe nói lão lão lão lão Tông gia chủ năm đó có thể trực tiếp tài trợ một nửa quốc khố cho bệ hạ, hiện giờ lại nhiều năm trôi qua, ngươi ngẫm xem..... Càng đừng nói Tông nguyên soái vũ lực giá trị cao như vậy. Nếu không phải Tông nguyên soái đối với vị trí Bệ hạ không có hứng thú, sợ là phía trên ngủ cũng không yên ổn đâu."
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Ninh Vân Dập trong lòng lộp bộp một chút.
Ngay cả Clay cũng đều nghe nói, vậy thì vị Bệ hạ kia thì sao?
Người phía sau màn có thể làm ra chuyện này một cách nước chảy mây trôi như vậy, thậm chí trong sách cũng không đề cập tới chuyện kế tiếp của chiến dịch đó, quân bộ cao tầng thật sự có thể giấu đến sâu như vậy sao?
Hay là nói, vốn dĩ chính là nhằm vào Tông nguyên soái, sợ hắn công cao cái chủ nên áp chế một lần?
Chỉ là vừa lúc lúc ấy Ninh đại ca nhìn thấy bí mật bán thú nhân, nên kéo hắn làm người chịu tội thay....
Thẳng đến lúc yến hội kết thúc, Tông nguyên soái cũng không xuất hiện lần nữa, Y Kỳ cũng không đi tìm Ninh Vân Dập.
Chỉ là lúc y theo Clay ra khỏi hoàng cung, Y Kỳ mới gửi lại cho y một tin nhắn.
【 Y Kỳ: Bạch tiên sinh, nguồn năng lượng thạch lần trước ngài đưa rất hiệu quả, Nguyên soái thực vừa lòng, hy vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác.】
Ninh Vân Dập nhìn thấy một câu này, cũng coi như nghiệm chứng suy đón lúc trước của y, quả nhiên Tông nguyên soái thật sự coi trọng nguồn năng lượng thạch này.
Bất quá cũng có thể thả lỏng, có sở cầu, như vậy ít nhất Tông nguyên soái tạm thời là hậu thuẫn của bọn họ.
Đến nỗi lập trường sau này,cũng phải xem bọn họ có xung đột lợi ích hay không.
Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.
【 Bạch tiên sinh: Đây là đương nhiên, ta sẽ đưa qua hai viên nguồn năng lượng thạch làm tạ lễ, hiệu quả như nhau. 】
Đối diện Y Kỳ nhìn thấy tin này run lên một chút, lập tức nói cho Tông Hạo bên người: "Nguyên soái, vị này Bạch tiên sinh thế nhưng đoán được, hắn, hắn làm sao mà biết được?"
Lúc trước bọn họ giúp một cách nhẹ nhàng như vậy đã được một viên nguồn năng lượng, lần này lại được hai viên, lại là 【 tạ lễ 】, hiển nhiên là bởi vì đêm nay Tông Nguyên soái thay Ninh Trạm Phong giải thích hàm oan.
Tông Hạo đã thế Ninh Trạm Phong giải oan, Ninh gia rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu, cũng không cần thiết gạt Y Kỳ, nhưng cũng không nói ra thân phận của Ninh Vân Dập: "Vị này Bạch tiên sinh hẳn là có chút quan hệ với Ninh Trạm Phong."
Y Kỳ ngẫm lại cũng đứng: "Bằng không cũng sẽ không phí tâm tư lớn như vậy đi gặp Ninh giáo sư. Bất quá nguồn năng lượng thạch này thật sự hữu dụng, hảo gia hỏa, đêm nay mém chút không được nhận nguồn năng lượng thạch này, nhờ ơn tam hoàng tử mà thuộc hạ xíu chút xảy ra chuyện."
Tam hoàng tử đêm nay ngay lúc hắn tiến cung đánh bất ngờ trên đường, mục đích là vì ID thân phận Tông nguyên soái ở trên người hắn, muốn cướp đoạt.
Cũng may hắn vẫn luôn dựa theo phân phó của Tông nguyên soái điều tra chuyện của Ninh Trạm Phong, còn có chuyện đã xảy ra trong chiến dịch cuối cùng lúc trước.
Bởi vì đề cập đến cao tầng quân bộ, hắn liền lợi dụng quyền hạn thân phận Nguyên soái vẫn luôn bí mật tra.
Kết quả còn chưa điều tra ra nguyên cớ, nhưng lại phát hiện ra động tác nhỉ của ba người Tam hoàng tử, Tông nhị cùng Mục gia chủ.
Y Kỳ nghe theo mệnh lệnh Nguyên soái không dám chủ động liên hệ, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cũng may gần xuất phát Nguyên soái đột nhiên liên hệ hắn.
Y Kỳ lập tức bẩm báo, sau đó nguyên soái dặn cho hắn mang theo nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S cùng khối nguồn năng lượng thạch lúc trước Bạch tiên sinh đưa kia.
Y Kỳ mang theo, nhưng hắn không nghĩ tới tam hoàng tử tàn nhẫn như vậy, hắn thế mà lại vận dụng hoàng quyền đặc thù mang đến mấy tên cao thủ cấp 2S đối phó hắn.
Tuy rằng thắng trong nguy hiểm, nhưng hắn bị trọng thương, thiếu chút nữa dẫn phát tinh thần bạo động.
Lúc ấy vừa vặn Nguyên soái đuổi tới, cho hắn dùng nguồn năng lượng thạch, vậy mà lại áp chế được.
Sau đó chính là một màn diễn ra trong cung kia.
Y Kỳ nói đến chỗ này, nhìn mái tóc ướt dầm dề của Nguyên soái khi lấy ra mặt nạ cùng mũ giáp, nghĩ đến cái gì, ngoài ý muốn hỏi: "Nguyên soái, ngươi như thế nào tới đây?"
Khu F cách khu A cũng không gần a.
Hắn lời này vừa hỏi ra tới, nhận được cái liếc mắt cổ quái của Tông Hạo, cuối cùng thu hồi ánh mắt: "Ngươi không nên hỏi, đừng hỏi."
Tông Hạo tâm tình phức tạp, nhắm hai mắt làm bộ vô tình, trên thực tế thúc giục Y Kỳ thao tác nhanh chóng đem phi thuyền phi nước đại chạy về Thành Phố Ngầm trước tiên.
Hắn không có ID thân phận, cũng không có vòng tay, càng không thể sử dụng tài khoản tinh tệ của ID【 Bạch Tiểu Miêu 】, nếu không sẽ lập tức truyền nhắc nhở đến vòng tay Ninh Vân Dập, cho nên...Hắn là trực tiếp đi tắt từ khu F đến khu A.
Đó là một thông đạo bí ẩn, rất ít người biết, chỗ thực bí ẩn thông đạo, rất ít người biết, nhưng đồng dạng, nếu là đi ngang qua, đại biểu đây là một chỗ nhiều nước.
Tông Hạo có thể trực tiếp nói cho Y Kỳ biết toàn bộ hành trình là hắn lội tới đây sao?
Bởi vì không tinh tệ cho nên hắn trực tiếp bơi tới khu A, lời giải thích này không thể nghe, hẵn cũng cần mặt mũi.
Duy nhất may mắn chính là cái căn cứ bí mật kia lúc trước hắn đi qua có để lại một bộ khôi giáp cũ , cũng là vì đề phòng vạn nhất.
Không nghĩ tới qua mười mấy năm vô dụng không dùng đến, đêm nay lại vừa vặn dùng đến.
Ninh Vân Dập bên này ra tới bên ngoài cửa cung, đầu tiên là nhìn thấy Bạch thành chủ cùng Hi thành chủ ở nơi đó chờ.
Hai người giờ phút này vẫn là hoảng hốt, bất quá một người vui vẻ một người khổ sở.
Vui vẻ chính là Bạch thành chủ, hắn hậu trường yến hội nghe được Tông nguyên soái thay Ninh đại ca giải oan, hận không thể lập tức chạy ra ăn mừng một phen.
Đây chính là chuyện tất rất tốt a.
Hi thành chủ lại khổ sở, bởi vì toàn bộ hành trình lực chú ý của mọi người đều nằm trên quả dưa khủng lồ kia, nơi nào còn tâm tư ăn uống, cho nên Que Nướng Thịt Kho bọn họ đem theo cũng quên mang lên.
Cơ hội tuyên truyền tốt như vậy, liền bị chuyện phát sinh mà bỏ lỡ.
Ninh Vân Dập ngược lại thấy không sao cả, không chừng vẫn là chuyện tốt.
Y lúc trước trước đem Que Nướng, Thịt Kho ra là muốn mở một con đường tiếp xúc cao tầng cứu Mẹ Ninh, cũng là tìm biện pháp để giúp Ninh đại ca giải oan.
Hiện giờ mục đích đạt được, cũng không cần thiết phải làm cao tầng chú ý tới nữa.
Đặc biệt là nghĩ đến suy đoán kia, y lại càng không muốn liên lụy đến những người trong cung này, ngược lại điệu thấp đôi khi có thể tự bảo vệ mình, đây cũng là lý do y lựa chọn lấy thân phận giả vào Chủ tinh để dễ bề hành tẩu.
Chỉ cần chưa tìm được người đứng sau màn, hiện giờ tình thế hết thảy như cũ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng.
Cho nên cho dù Ninh gia có khả năng khôi phục, y cũng tính toán lưu lại một con đường.
Nếu ngoại giới đã biết Ninh nhị thiếu gia đã chết, như vậy y không có ý định sẽ trở về Ninh gia, một khi Ninh gia xảy ra chuyện, y chính là đường lui của cả nhà.
Ninh Vân Dập mang theo Bạch thành chủ cùng Hi thành chủ mặt ủ mày chau cáo từ, thời điểm ngồi trên phi thuyền, Bạch thành chủ miệng nháy mắt cười to, cùng Ninh Vân Dập chớp chớp mắt, lập tức nhảy đến bên cạnh Ninh đại ca đang thấp thao tác phi thuyền.
Ninh đại ca chỉ đi theo tới bảo hộ Ninh Vân Dập, cho nên không tiếp xúc người trong cung.
Hơn nữa Hoàng Thái Tử làm cung yến là muốn mọi người giấu giếm chuyện này, cho nên Ninh đại ca vẫn không biết chính mình đã được khôi phục chức vị.
Bạch thành chủ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Ninh đại ca cười, Ninh đại ca bớt thời giờ liếc nhìn hắn một cái: "Có việc?"
Bạch thành chủ lập tức gật đầu: "Chuyện rất tốt!"
Ninh đại ca nói ra suy đoán: "Là đêm nay Que Nướng cùng Thịt Kho rất được hoan nghênh, đây là chuyện đương nhiên!" Đó chính là mỹ thực tiểu đệ làm, sao có thể sẽ không được hoan nghênh được chứ?
Hắn đối với tiểu đệ tràn ngập tự tin, Ninh đại ca hoàn toàn không lo lắng.
Bạch thành chủ lại là lắc đầu: "Đương nhiên không phải, là về ngươi."
Ninh đại ca ngoài ý muốn: "Ta? Chẳng lẽ là lệnh truy nã lại thăng cấp?"
Bạch thành chủ cũng không bán cái nút, lập tức vỗ tay nói: "Là hủy bỏ! Tông nguyên soái thay ngươi giải oan không nói, còn khôi phục chức vị thượng tướng cho ngươi!"
Ninh đại ca ngay từ đầu nhìn thẳng phía trước không nói chuyện, thẳng đến mấy giây sau phi thuyền xóc nảy một cái, sau đó lại ổn định, thật lâu Ninh đại ca mới quay đầu nhìn về Ninh Vân Dập: "Hắn nói...... là thật?"
Ninh Vân Dập đáy mắt cũng mang theo ý cười: "Là thật sự, đại ca, chúc mừng, từ giờ khắc này trở đi, ngươi chức vị khôi phục, cũng không còn bị truy nã."
Y đem chuyện phát sinh trong cung phát đều nói một lần, bao gồm lời nói của Tông nguyên soái.
Ninh đại ca nghe thế nhíu mày, chính hắn rất rõ ràng Tông nguyên soái cũng không có giao cho hắn nhiệm vụ nào.
Chức vị thượng tướng này nhìn không thấp, nhưng ở trước mặt Tông nguyên soái không tính cái gì, hắn thậm chí cũng chưa gặp qua Tông nguyên soái.
Nhưng những lời này hiển nhiên không thể bói cho Bạch thành chủ, không phải không tín nhiệm Bạch thành chủ, mà là có một số việc hắn càng thích cùng tiểu đệ bàn bạc riêng hơn.
Tới Thành phố ngầm lại cùng Bạch thành chủ tách ra, Ninh Vân Dập cùng Ninh đại ca đi về lâu đài, Ninh đại ca rốt cuộc không nhịn xuống được dò hỏi ra tiếng: "Đây là có chuyện gì? Ta cùng Tông nguyên soái chưa thấy qua mặt, nhiều lắm cũng cùng vị Y Kỳ đại nhân kia tiếp xúc qua, nhưng cũng không tiếp nhận cái nhiệm vụ gì."
Ninh Vân Dập đem chính suy đoán của mình nói một phen.
Ninh đại ca thả lỏng lại: "Xem ra thật là như vậy, nguồn năng lượng thạch kia sau khi Tông nguyên soái dùng qua có hiệu quả, hơn nữa xác định ta thật sự oan uổng, lúc này mới dứt khoát lấy ra lý do này thay ta huỷ bỏ lệnh truy nã."
Hắn đến bây giờ vẫn là hoảng hốt, hắn...... không còn là phạm nhân truy nã?
"Vậy chẳng phải là...... Ta ngày mai là có thể đi đón cha? Mẹ thì sao? Đêm nay có nhìn thấy mẹ không?"
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Mẹ không có tham dự, thậm chí bệ hạ cũng không có tới. Còn về cha, sáng mai đại ca đi căn cứ quân sự xin, chờ phê duyệt các thứ phỏng chừng cũng phải một hai ngày."
Ninh đại ca: " Tiệc đính hôn của Hoàng Thái Tử, bệ hạ không tham dự?"
Ninh Vân Dập biểu tình ngưng trọng xuống dưới: "Đúng là như thế, rất kỳ quái, cũng chỉ là một tiệc đính hôn cũng quá coi trọng. Nhưng trong lòng ta lại có cái lo lắng hơn nữa, là về chuyện chiến sự lần trước."
Y đem Tông gia phú khả địch quốc tài phú nói một phen, nếu Tông gia không có người thừa kế, chuyện xảy ra đêm nay chắc chắn Bệ hạ cũng biết đến, một khi Tông Nguyên soái xảy ra chuyện, chẳng phải Tông gia sẽ trực tiếp thành tài sản của hoàng gia sao?
Nhưng lại có điểm không thông, trong sách nói Tông Linh thật sự kế thừa vị trí gia chủ Tông gia.
Bất quá nói không chừng, có lẽ Tông Linh xác thực đã kế thừa, nhưng chỉ là con rối, đại bộ phận tài sản vẫn là của bệ hạ.
Trong sách không có khả năng nói trắng ra như vậy, không đem song thân vai chính miêu tả thành con rối sẽ điểm tô cho câu chuyện đẹp một ít, cho nên việc này...... Thật là có khả năng.
Ninh đại ca sắc mặt ngưng trọng xuống dưới: "Chờ ta khôi phục chức vị, sẽ tiếp tục âm thầm xem xét."
Ninh Vân Dập gật đầu: "Hết thảy an toàn làm chính."
Ninh đại ca đột nhiên nghĩ đến câu Ninh Vân Dập vừa nói: "Tiểu Dập, ngươi không cùng ta đi đón cha sao?"
Ninh Vân Dập lắc đầu, đem tính toán của chính mình nói một lần, bởi vì phía trên khả năng sẽ xuống tay với Tông gia, Ninh gia đã bị liên luỵ một lần, Ninh đại ca rất dễ dàng tiếp nhận tính toán của Ninh Vân Dập.
Ninh đại ca nghĩ nghĩ, nói: "Việc này ngươi suy xét xác thật chu đáo, lần này có thể lấy ta làm người chịu tội thay, vậy rất có thể sẽ có lần thứ hai. Mục Gia Dật cùng Tông Linh cho rằng ngươi đã chết, lấy tính cách Mục Gia Dật sợ là không ít người biết. Ngươi tạm thời lấy thân phận Bạch Diễm Vũ ở lại nơi này, ta sẽ giải thích cho cha mẹ hiểu. Nếu thật sự còn có cái vạn nhất, nếu Ninh gia không giữ nổi...... A Dập ngươi đáp ứng ta, không cần mạo hiểm, lập tức mang theo bé con rời đi Chủ tinh!"
"Đại ca......" Ninh Vân Dập ngực có chút chua xót, trừ bỏ lo lắng y nói cho Ninh đại ca, y còn có một chút là sợ trở lại Ninh gia, vạn nhất cha mẹ Ninh nhận ra y không phải nguyên thân thì sao.
Mấy ngày này ở chung, y không biết có phải bị tình cảm của nguyên thân đối với Ninh đại ca ảnh hưởng hay không, y đã thật sự đem Ninh đại ca là đại ca ruột của mình.
Bởi vì ngày hôm sau Ninh đại ca muốn đi căn cứ quân sự một chuyến, Ninh Vân Dập thúc giục Ninh đại ca nghỉ ngơi sớm một chút.
Lúc này y mới hướng trên lầu đi lên.
Ninh Vân Dập trước khi rời lâu đài đi yến hội đoán được trở về sẽ rất trễ, cho nên dặn dò Ninh Tiểu Miêu đến giờ phải ngoan ngoãn đi ngủ.
Động tĩnh lên lầu của y thật nhẹ, chờ tới phòng Ninh Tiểu Miêu, y nhẹ dọng mở cửa đi vào nhìn, nhìn.
Tiểu gia hỏa tay chân mở ra, đang ngủ ngon lành, chiếc thảm mỏng vắt ngang trên bụng che lại, không biết là bé trước khi ngủ chính mình che, hay là do Mèo Lớn kéo lại cho bé.
Xem xong tiểu gia hỏa, Ninh Vân Dập đi ra phòng Mèo Lớn, phát hiện không có. Cả căn phòng trống rỗng, trong ổ cũng lạnh lẽo, không có dấu vết quả nghĩ ngơi qua.
Ninh Vân Dập nghi hoặc, lúc này không ở trong ổ thì ở đâu, y đi ra khỏi phòng lại nghiêng tai nghe nghe, ở toilet tận cùng hành lang nghe được chút động tĩnh.
Ninh Vân Dập về phía đó, càng đi càng gần, tới trước toilet, quả nhiên bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy.
Khi y đến trước cửa, động tĩnh bên trong dừng lại tức khắc.
Ninh Vân Dập nhướng mày: "Tao vào được không?"
Bên trong không có thanh âm, y nở cửa tiến vào, tức thì bị làn sương mù nóng hôi hổi trào ra làm cho tầm nhìn bị che khuất không thấy rõ tình cảnh bên trong.
Y vẫy vẫy sương mù, buồn cười: "Tao nói buổi tối mày không lo ngủ lại đi làm cái gì đây nghịch ngợm bồn tắm của tao có đúng không?" Hảo gia hoả, con mèo này là dị thú thành tinh có đúng không? Lại còn tắm bồn tắm nữa chứ?
Y bước nhanh đi đến phòng nhỏ trong toilet, vén lên màn tắm quả nhiên nhìn thấy con Mèo Lớn đen thui giờ khắc này đang nằm trong bồn tắm.
Bốn chân mở ra nổi trên mặt nước, quẩy quẩy.Ai chà, cái bản mạt kia không phải lần đầu tắm kiểu này nha, thuần thục thật sự.
Ninh Vân Dập khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Mèo Lớn rõ ràng đang chột dạ trong làn sương mù kia, móng vuốt nâng lên khò khè cái đầu to, hai ba lần xoa xoa lỗ tai sau đó rớt móng vuốt xuống phịch một tiếng, bắn ra mấy giọt nước, vừa vặn đáp lên vạt áo của Ninh Vân Dập vài giọt
Mèo Lớn nhìn thấy một màn này càng thêm chột dạ: "Meo?" Hắn có thể làm sao bây giờ? Trở lại không đi tắm mà được sao, lúc nảy đi khu A hắn lội qua nước nên lông mao trên người ướt nhẹm, chắc chắn sẽ có mùi lạ, không tắm? Chờ Ninh Vân Dập về sẽ ngửi được, lúc đó hắn làm sao giải thích?
Hắn chỉ có thể căng da đầu dùng bồn tắm, còn cố ý chờ Ninh Vân Dập về phát hiện.
Ninh Vân Dập ngồi xổm xuống, duỗi tay vọc một chút nước: "Tắm cũng thật rất vui vẻ? Không phải lúc trước tao nói tắm cho mày mày còn không thích hả? Bây giờ lại trốn chổ này tắm một mình? Mày đề phòng ai nha? Tao có thể làm gì mày chứ?"
Ninh Vân Dập đêm nay nhận được kinh hỉ, giải quyết được một chuyện phiền toái nặng nề trong lòng nên cũng có tâm tình trêu đùa Mèo Lớn.
Trên đầu Tông Hạo toàn là nước, vốn dĩ gần đây rụng không ít lông, giờ phút này cái đầu giống như đồng cỏ lổm chổm, đôi mắt mèo chột dạ nhìn chăm chăm Ninh Vân Dập, ý đồ làm y nguôi giận.
Ninh Vân Dập trực tiếp tấn công hai lỗ tai nhọn kia: " Xin khoan dung cũng không được, thân là chủ nhân tao rất thương tâm. Mèo Lớn, mày có phải chưa bao giờ xem tao là chủ nhân của mày đúng không, đề phòng tao chẳng khác gì đề phòng lưu manh, tao là loại người này sao? Nhiều lắm tao chỉ thèm thuồng một thân lông xù của mày thôi, kết quả mày còn hói lông."
Tông Hạo cả người cứng đờ, hắn muốn thét vào mặt người này: Hắn là thay lông, không phải hói, là thay...
Ninh Vân Dập: "Mày xem, mày còn ủy khuất, mày nói, có phải tai mới là người khổ sở nhất hay không?"
Tông Hạo bất đắc dĩ kê sát đầu to lại, lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay y.
Trước sau gì hắn cũng ném bản mặt này rất nhiều lần rồi, Ninh Vân Dập cũng không biết hắn là ai, rải chút bán manh đáng yêu gì gì đó, cũng không phải không được.
Ninh Vân Dập hiển nhiên thực hưởng thụ, động tác trên tay không giảm chút nào, trên mặt lại không thay đổi thậm chí còn lộ ra đau thương hơn: " Cho nên, có phải mày cũng nên bồi thường cho tao chút gì hay không?"
Tông Hạo: "??" Sao hắn lại có dự cảm không ổn chút nào vậy?
Ninh Vân Dập rốt cuộc lộ ra tươi cười rất chi sung sướng: " Đêm nay mày rất vinh hạnh được chủ nhân ban ân, có thể cùng chủ nhân chung chăn gối."
Tông Hạo: "!!"
Ninh Vân Dập vốn nghĩ thuận tiện giúp Mèo Lớn tắm rửa một chút, chỉ là nhìn thấy bồn tắm lặn ngụp trôi nổi toàn lông mèo trắng xám, nhớ tới gia hỏ này vẫn còn rụng lông, vì thế, y cảm thấy phúc lợi này hẳn là chờ lông hết rụng rồi nghĩ tới.
Một lần vuốt lại dính một tay lông, cảm giác hăng hái cũng bịt tụt đi một nữa.
Tông Hạo vẻ mặt mộng bức, hắn không nghĩ tới bản thân cực khổ nỗ lực lội nước một đêm, trở về còn...phải kiêm thêm chức năng làm ấm giường?
Người này có thể nói lý lẽ được hay không?
Sau đó người ngồi trước mắt hắn chậm rì rì đứng lên, đem mớ lông từ trong bồn tắm vớt lên vo thành một cục tròn, tri kỷ đặt lại trên trán hắn, nói: "Nhớ rõ, tắm xong tìm người máy quản gia lau khô chải sạch lông cho mày, nếu còn rớt lông, hừ hừ.."
Tông Hạo: Cái tên nhóc Ninh Vân Dập này, còn muốn hắn chủ động tắm rửa sạch sẽ lau khô dâng qua nữa hả!
Ninh Vân Dập ra khỏi toilet vào phòng tắm của chính mình, thuận tiện cũng tắm rửa một cái, chỉ mặc một chiếc áo tắm dài ngang đùi đi ra ngoài.
Điều chỉnh ánh sáng ngọn đèn nhẹ xuống đem cả căn phòng đều trở nên mờ ảo không rõ.
Ninh Vân Dập ngồi xuống chiếc thảm bên méo giường, từ trong không gian lấy ra chai rượu vang đỏ cùng một cái ly đặt trên bàn thấp.
Thuận tiện còn lấy ra một cái giá nến, đốt thêm một cây nến.
Tuy rằng đêm nay trời đã khuya, nhưng y vì nghĩ đến toàn bộ Ninh gia sẽ được đoàn tụ nên ngủ không được, dứt khoác uống mấy ly chúng mừng nhẹ trước.
Tông Hạo cố ý kéo dài thời gian, hắn cảm thấy chính mình giờ phút này, thân là một con mèo kỳ thật có thể giả bộ xem như nghe không hiểu người kia nói gì.
Nhưng khổ cái là trước kia đều nghe hiểu, lúc này lại làm như không hiểu, hắn cản thấy lấy tính cách của Ninh Vân Dập khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha.
Haiz!!! Tới cũng một đao mà lùi cũng một đao, không thoát được.
Thôi thì cứ như Ninh Vân Dập nói, giờ phút này bọn họ giống loài khác biệt, hắn xem như mình thật sự là một con mèo là được.
Cùng lắm thì hắn nằm trên tấm thảm sát mép giường Ninh Vân Dập bò một đêm.
Chờ Tông Hạo xây dựng tốt tâm lý, hắn run rẩy mớ lông vừa được làm khô, từ khe cửa thò cái đầu vào thám thính lại ngửi được một mùi hương thoảng thoảng say mê truyền tới.
Rất giống rượu nho lúc trước Ninh Vân Dập lấy ra, nhưng không thể? Không phải buổi tối là phải ngủ sao, y uống rượu?
Chờ cho hắn tiến vào trong, vừa nhấc đầu lên liền thấy Ninh Vân Dập đang ngồi trên chiếc thảm lông lúc nảy hắn vốn muốn bò ra đó, trước mặt còn để một chiếc bàn thấp, một ngọn nến, một cái ly chứ rượu nho đã uống được một nữa.
Ninh Vân Dập nghe được động tĩnh ngẩng đầu, hướng Mèo Lớn vẫy cẫy: " Mày thật chậm chạp, tao uống được nữa chai luôn rồi."
Ninh Vân Dập không dám cùng Ninh đại ca uống rượu chúc mừng, sợ uống rồi uống...uống tới lúc hai huynh đệ trực tiếp ôm đầu khóc rống.
Cho nên một người một mèo uống cùng nhau sẽ không có vấn đề gì, đương nhiên chỉ có một mình y uống, Mèo Lớn đảm nhận vai trò tiếp khách.
Mèo Lớn lại có nhân tính, đến lúc đó chò dù y có say đi nữa, Mèo Lớn cũng có thể kéo y lên giường, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ninh Vân Dập đối với trình độ phẩm rượu của mình rất tự tin, tửu lượng của y khi còn ở Tu Tiẻn giới tự xưng số hai không ai dám nói số một.
Lúc trước uống vào một ly rượu nho cũng giống như người bình thường không có việc gì, cho nên Ninh Vân Dập cảm thấy so tửu lượng của y với một chai rượu nho thì chính là uống thêm nhiều nước một chút mà thôi.
Nhưng thực hiển nhiên, Ninh Vân Dập xem nhẹ thân thể này, nguyên thân từ lúc sinh ra tới giờ căn bản không uống qua rượu, nếu không tính tới lần ăn cơm cùng Bạch đại ca uống qua một ly rượu nho thấp độ.
Tông Hạo lại gần y rõ ràng thấy không thích hợp lắm, nhưng hắn lại không thể nói rõ chỗ nào không thích hợp.
Hắn ngoan ngoãn ghé vào chỗ đối diện Ninh Vân Dập, không biết có phải do ngửi được mùi rượu hay không, hơn nữa ánh đèn cũng thật mờ ảo, hắn lại bơi cả đêm , đầu to gác lên trên hai chân trước, có chút mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên trên trán cảm nhận được lạnh lẽo một chút, hắn ngẩng đầu, là Ninh Vân Dập đang cầm cái ly rượu, dán dán trên trán hắn, còn để sát vào, không biết khi nào thì sáp lại gần đây, một tay ôm cổ hắn, hai cái mặt giống như dán cùng một chỗ.
"Miêu Miêu mày không biết đêm nay tao vui vẻ biết bao nhiêu, ở nơi này lâu như vậy, cuối cùng cục đá rất lớn đè nặng trong lòng tao cũng không còn. Không còn đó mày biết không?" Y thành công thay đổi vận mệnh của đại ca, y mặc kệ Tiểu Miêu của y có phải Ninh Tinh Diệu kia không, kết cục trong cuốn sách kia sẽ không được phép tồn tại.
Ninh Tinh Diệu không phải là hài tử không ai muốn, hắn có baba, bá bá, tổ phụ tổ mẫu yêu thương mà lớn lên.
Sẽ không chết thảm dưới bãi phế tích kia, nhân sinh của hắn sẽ không phải đảm nhận vai trò là một pháo hôi qua đường.
Tông Hạo vốn dĩ kháng cự động tác của Ninh Vân Dập, âm thanh của y vui vẻ nhưng vì say rượu mà trở nên chậm chạp trầm thấp. Ninh Vân Dập ôm cổ hắn làm hắn không nhúc nhích được một li ,thiếu chút nữa hít thở không thông.
Người này trước măt là chủ nhân của hắn, hắn thoả mãn phương thức biểu đạt vui vẻ của y.
Ninh Vân Dập tự trả lời câu hỏi của mình bằng hành động nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó hướng trên trán hắn mà hôn một ngụm thật kêu.
Vốn dĩ cái trán vừa sấy khô nên lông xoã tung mềm mại, bây giờ lại bị con ma men kia làm cho sụp thành một hố.
Tông Hạo thở dài một tiếng, im lặng chịu trận. Cái trán bị rượu nho còn dính trên miệng Ninh Vân Dập làm cho ướt nhẹp cũng không dám chuyển động, sợ cái người ngã nghiêng không xương cốt trước mắt sẽ đem toàn bộ da lông của hắn tuốt sạch.
Cũng may Ninh Vân Dập chỉ hôn một cái liền buông Mèo Lớn ra, tiếp tục đem chai rượu còn dư lại uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thấy mỹ mãn thả cái ly xuống.
Tông Hạo thấy một màn như vậy thở ra một hơi: Rốt cuộc kết thúc.
Có thể lên giường thành thành thật thật ngủ rồi chứ?
Ninh Vân Dập chống tay nâng người dậy, vừa vặn Tông Hạo cũng nhìn lên. Chỉ thấy trước mắt là một đoạn cẳng chân, trắng nõn thon dài, bởi vì ngồi dưới đất lại thêm động tác hào phóng đem vạt áo tắm kéo nên một nữa, cuốn trên nữa đùi.
Tông Hạo vèo một cái thu hồi ánh mắt, đem đầu kê trên mặt đất, dứt khoát giả chết ở đó không có tính toán động đậy.
Ninh Vân Dập một lần nữa lắc lư đi phòng tắm rửa mặt, cuối cùng lắc lư trở về, đem chính mình ném lên giường tay chân dạng ra giống y chang chữ đại (大).
Hai mắt hé mở, cảm thấy chính mình có thể uống thêm một ly, nhưng ánh mắt mê ly, hiển nhiên lúc này đã ngấm men say, thật sự đã say rồi a.
Y còn nhớ rõ mục đích trước đó của mình, lười biếng không nhúc nhích, xoay đầu sang một bên vỗ vỗ vị trí bên người: "Miêu Miêu, lại đây."
Tông Hạo không nhúc nhích, thấp đầu giả bộ ngủ không hé răng.
Ninh Vân Dập trở mình, hướng về phía hắn, híp mắt: "Mày lại không nghe lời có đúng không? Thân là gia miêu, sao mày lại không tự giác gì cả, sao mày có thể không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân a? Quá không ngoan!"
Tông Hạo rốt cuộc giả chết, tuy rằng hắn không có tính toán nói ra thân phận, nhưng phải phòng vạn nhất a, nếu không sau này hai người làm sau đối mặt?
Ninh Vân Dập sợ là hối hận chết luôn.
Cho nên Tông Hạo chỉ nằm yên ở đó, chỉ tận chứ tận trách nhìn Ninh Vân Dập đừng có mà say rượu lăn xuống giường.
Ninh Vân Dập cũng không giận, giờ phút này y hoàn toàn say, phản ứng chậm nữa nhịp, cười cười hắc hắc, sau đó vươn một cánh tay, đột nhiên tập kích bất ngờ trực tiếp nắm lấy một chân trước của Mèo Lớn đang nằm trên tấm thảm sát mép giường, dùng sức một cái, lại tạo nên kỳ tích đem toàn bộ Mèo Lớn vớt lên trên giường.
Tông Hạo sau khi trở về lâu đài liền áp chế tinh thần lực, giờ phút này chính là một con thú phổ thông bình thường, hoàn toàn khiếp sợ quên cả phản ứng.
Chờ cho hắn hoàn hồn thì toàn thân lông mao đã bị Ninh Vân Dập xem như đồ chơi ôm vào trong ngực.
Từ đỉnh đầu, tai rồi tới cổ của Tông Hạo đều phát ra một luồng nhiệt, may mà bộ lông của hắn màu đen nếu không sẽ được chiêm ngưỡng gương mặt mèo của hắn đỏ rực. Hắn nổ lực động đậy muốn tránh ra một chút: "Meo!"
Ninh Vân Dập trực tiếp ôm đến càng chặt, nhắm hai mắt mơ màng sắp ngủ, cảm thấy con mèo này thật sự không ngoan, nâng tay đẩy ra linh lực muốn áp chế, sau đó y lại chôn đầu vào cái cổ xù xù lông, hoàn toàn ngủ say.
Duy nhất chỉ có Mèo Lớn là khổ sở, giãy dụa mạnh thì không dám, mà giãy nhẹ thì hoàn toàn không thoát được, Tông Hạo cơ thể cứng đơ không dám cử động: "...."
Không biết qua bao lâu, nghe thấy người nào đó hô hấp vững vàng ngủ đến cực thơm, Tông Hạo trầm mặc.
Cho nên, trực tiếp không màng đến sống chết của hắn đúng không? Rõ ràng vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng Tông Hạo lại sống chết không dám ngủ.
Nửa đêm, rốt cuộc Ninh Vân Dập ngủ mơ trở người buông lỏng một chút, nhưng cũng chỉ chút, lần bày y không chỉ dùng tay ôm, mà còn dùng chân gác.
Trong bóng tối, đôi đồng tử của Tông Hạo dựng đứng, mắt trợn to, đại khái biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc, nâng lên mong vuốt hướng tới cánh tay vắt ngang người mình đẩy đẩy, kết quả cánh tay đối phương càng siết chặt hơn. Thân hình kia trực tiếp dán đến càng gần.
Tông Hạo không biết chính mình ngủ khi nào, chỉ cảm thấy cả đêm như gặp ác mộng, bị hòn đá lớn đè nặng, thở cũng không thở nổi.
Ninh Vân Dập một giấc này ngủ đến cực tốt, chưa bào giờ có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như vậy, chỉ là vừa mở mắt ra lại phát hiện cảm giác bây giờ cũng không quá tốt đẹp.
Tư thế bây giờ của y là nghiêng người ngủ, tay chân đang ôm cái gì đó lông xù xù ấm áp, xúc cảm rất tốt.
Nhưng giờ phút này thứ nằm giữa ngăn cảm y cùng lông xù xù chính là một con mèo con cũng lông xù đen nhánh đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm y, cũng gác đầu trên gối, học bộ dáng nghiêng đầu của y, tay nhỏ gối đầu, nhìn thấy y tỉnh thì kích động nhào lại, dụi dụi cái đầu lông xù vào mặt y.
Ninh Vân Dập lúc này mới thu hồi tay chân, đem con mèo nhỏ kích động trên mặt ôm ra: "Bé ngoan, mới sáng sớm sao lại chạy tới phòng ngủ của baba a?"
Ngày thường Ninh Vân Dập thức dậy sớm, khó có khi thấy được cảnh bé con chạy đến phòng y.
Chỉ là vừa xoay chuyển tầm mắt mới phát hiện ra lúc này trên giường y không chỉ có mèo con mà có cả Mèo Lớn.
Cũng nghiêng người nằm, hai mắt nhắm chặt, cả người lông xù xù kia trở nên hỗn độn, giống như tối qua bị dày vò tới lui không biết bao nhiêu lần, thê thẻ thảm thảm, hai lỗ tai nhọn cũng nằm sụp xuống không có tinh thần.
Ký ức trước khi ngủ tối qua tràn về trong đầu Ninh Vân Dập, biểu tình y cứng đờ, lại nhìn một chút tiểu gia hoả trong tay y, tứ chi quơ quào cái đuôi thì lắc lư qua lại phấn khích, rốt cuộc biết được vì sao buổi sáng hôm nay bé con lại kích động như vậy.
Đây là dậy rồi không thấy Mèo Lớn cho nên đi tìm y, phát hiên y dùng Mèo Lớn làm ấm giường, cho nên nghĩ rằng về sau bé cũng có thể cùng baba ngủ chung?
Ninh Vân Dập sờ sờ cái mũi, không đành lòng hất bát nước lạnh vào bé con đang vui vẻ kia: " Bây giờ là mấy giờ? Bá bá đâu? Có phải đã ra ngoài rồi không?"
Bé con gật đầu thật mạnh, ở trên gối đầu tung tăng nhảu nhót, rốt cuộc cũng nháo cho Mèo Lớn tỉnh dậy.
Lúc đôi mắt xanh sẫm mở ra, toàn thân Mèo Lớn nháy mắc dựng đứng lên.
Chờ cho nhìn rõ Ninh Vân Dập cùng bé con kia, ánh mắt hắn chuyển sang u oán, làm Ninh Vân Dập chột dạ không thôi.
Ninh Vân Dập lập tức xoay người xuống giường, lung tung sửa sang lại áo ngủ, ôm lấy nhãi con ha ha cười: "Vất vả Miêu Miêu, buổi sáng màu ăn nhiều một chút, bồi bổ."
Hảo gia hỏa, cách một thân da lông y cũng có thể nhìn ra tới "Quầng thâm mắt", tối qua say rượu chẳng lẽ là y đánh Mèo Lớn?
Ninh Vân Dập mang theo bé con phá lệ cao hứng nhảy tới nhảy lui đi rửa mặt, thuận tiện để bé biến trở về.
Ninh Tiểu Miêu hưng phấn hỏi: "Baba, đêm nay con có thể cùng Miêu Miêu cùng baba ngủ chung sao?"
Baba thật lâu không có cùng bé ngủ chung, bé thật rất muốn cùng baba ngủ chung.
Tông Hạo vốn dĩ mới giãn gân giãn cốt sau một đêm bị đàn áp khiến cho tứ chi cứng đờ thì nghe một câu như vậy, bốn chân lại bắt đầu tê rần: Còn, Còn tiếp tục nữa??
Ninh Vân Dập đối diện ánh mắt lấp lánh của tiểu gia hoả, gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Quả nhiên tiểu gia hỏa vui vẻ gấp đôi.
Tông Hạo tổn thương x2.
Hắn có thể, nhưng hắn cảm thấy một thân vẫn còn rụng lông này không thể.
Có khi nào lông vẫn còn chưa thay xong mà hắn đã... hự trước hay không?!
Ninh Vân Dập vốn đang muốn tìm thời gian an ủi một chút Mèo Lớn ngày hông qua bị bắt làm ấm giường, nhưng khi vừa dùng xong bữa sáng Ninh Vân Dập lại nhận được tin nhắn của Y Kỳ gửi tới.
【 Y Kỳ: Tông Nguyên soái nói có nói, sáng sớm hôm nay để ta lấy danh nghĩa hắn đến căn cứ quân sự làm thủ tục, cho nên sáng nay các ngươi có thể đến đón Ninh giáo sư.】
Ninh Vân Dập sửng sốt đứng dậy, đột nhiên bế lên Ninh Tiểu Miêu vẫn còn ngốc ngốc vui mừng hôn một cái: " Cục cưng ngoan, mau đi thu thập một chút, chúng ta cùng đi đón tổ phụ!"
Ngay sau đó lập tức nhảy xuống ghế dựa, lộc cộc xiêu xiêu vẹo vẹo chạy lên lầu thay bộ quần áo đẹp nhất của bé, ôm người máy nhỏ cùng cầu mây xong lại lộc cộc chạy xuống dưới.
Ninh Vân Dập đã thu thập xong, ôm bé con lên lại nhìn nhìn Mèo Lớn, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát mang đi theo luôn.
Tông Hạo mới vừa lười biếng duỗi người, lại bị một cái vòng cổ tròng vào, ngay sau đó bị ôm ngang ra ngoài, bị nhét vào phi thuyền, rất nhanh trong lòng ngực nhiều thêm một tiểu gia hoả.
Sau đó...... Phi thuyền vèo một cái bay ra ngoài.
Tông Hạo hốt hoảng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình cứng đờ, hắn một chút cũng không muốn đối mặt với Y Kỳ.
Tuy rằng Y Kỳ không biết bí mật của hắn, nhưng Y Kỳ là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, cũng quen thuộc hắn nhất, vạn nhất tên ki phát hiện ra cái gì không thích hợp thì sao?
...
Bên kia, Ninh đại ca cũng tới căn cứ mới biết được Tông nguyên soái đã phái Y Kỳ lại đây làm thủ tục, cũng nói là sau một lúc là có thể nhìn thấy cha.
Thời điểm phi thuyền Ninh Vân Dập đến nơi, Ninh đại ca lập tức nhìn lại, nhìn thấy Ninh Vân Dập từ phi thuyền nhảy xuống, ánh mắt ẩn nhẫn của hắn nhịn không được mang theo chút ướt át.
Ninh Vân Dập hướng tới Ninh đại ca đi đến, lúc này cánh cửa khu căn cứ vốn được phong bế và phòng vệ bởi khoa học kỹ thuật cao cấp "ong" một tiếng, từ bên trong mở ra...!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]