“Có lẽ là ta nghi thần nghi quỷ”. Hà Vi cười tự giêu.
“Hy vọng như thế”. Đỗ Hướng Dương chen vào nói, vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ: “Trong rừng rậm này khắp nơi đều là cây, ta chung quy không thể một đường tiến tới, đem toàn bộ cây cối thiêu đốt hết? A, ta chỉ là võ giả Thông U cảnh, còn chưa có bản lãnh lấy hỏa diễm linh quyết trên người, đốt cháy hết cả cánh rừng rậm. Hơn nữa, những cái cây kia rõ ràng có linh tính đơn giản, cần liên tục thêm sức lửa mới được”.
“Chúng ta cũng không có thời gian chờ ngươi đi làm như vậy”. Sở Ly cau mày, hừ một tiếng, nói: “Dạ Ức Hạo cũng chỉ là thông qua những cái cây đó, thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị đánh lén mà thôi. Hiện tại chúng ta có lòng phòng bị, hắn còn muốn đột ngột hạ sát thủ, chỉ sợ cũng không dễ như vậy”.
“Ta cũng là nghĩ như vậy”. Đỗ Hướng Dương cười cười.
Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc sóng vai đi ở phía sau.
“Ngươi thế nào rồi?”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp sáng long lanh, thấp giọng dò hỏi.
“Cái gì thế nào?”. Tần Liệt ngạc nhiên.
“Chân hồn ngưng luyện thế nào?”.
“Sắp rồi, ta hiện tại hy vọng có thể mau chóng tới khu vực lôi điện bao trùm kia. Ta có dự cảm, Thiên Lôi Cức giai đoạn thứ ba của ta, còn có cảnh giới một lượt rảo bước tiến lên mới, đều có thể thực hiện ở bên đó”. Trong mắt Tần Liệt tràn ngập dã tâm.
“Nếu có thể bước vào Thông U
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349495/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.