- Mọi người nghỉ ngơi một chút trước đi.
Giữa rừng, Lăng Ngữ Thi đỡ một cô bé chừng sáu bảy tuổi trên lưng mình xuống, quệt mồ hôi lấm lem trên trán, rồi nói với mấy người trong tộc.
Nàng biết lúc này không nên dừng lại, nhưng mà nàng cũng hiểu rằng đã trải qua một thời gian dài bôn ba như thế, có rất nhiều người trong tộc đã mất sức lắm rồi, nếu mà vẫn cứ đi mãi không nghỉ, có lẽ chẳng cần chờ đến khi bọn võ giả của Thất Sát Cốc truy sát đến nơi, thì đã có người chết vì kiệt sức.
Ở nơi không xa, mấy tộc lão trong Lăng gia như Lăng Bác với Lăng Tường, còn có Lăng Khang An cũng đều đã trắng bệch cả mặt mũi.
Ba người đều được những người còn trẻ trong tộc cõng chạy, nhưng mà trải qua một thời gian dài xóc nảy, họ vẫn có phần chịu không nổi nữa rồi, lúc này đã phải vịn vào cây mà nôn mửa không thôi, đến nỗi thiếu điều cả lục phủ ngũ tạng cũng nôn ra hết.
Vừa mới dừng lại, thì có nhiều người xụi lơ trên mặt đất, chẳng buồn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Cũng có mấy người vội vàng đi tìm nơi vắng để trút bầu tâm sự.
- Ngữ Thi, Huyên Huyên, tiểu Phong, các ngươi qua đây.
Lăng Thừa Chí vẫy tay gọi ba người.
Ba người sóng vai đi đến bên người của Lăng Khang An.
Lăng Khang An lúc này đã hơi hơi khoẻ lại được một chút, lão lau đi vết bẩn bên khoé miệng mình, rồi yếu ớt quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349157/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.