Một lúc sau, ba tên đệ tử ngoại tông Khí Cụ Tông tới thạch lâu của Tần Liệt, ước lượng cân nặng những thùng cốt phấn.
Ba người này cũng chính là kẻ mang tài liệu xương tới năm ngày trước.
"Bảy mươi lăm cân, một cân một điểm cống hiến. Tần Băng, ngươi được tổng cộng bảy mươi lăm điểm cống hiến." Hám Ương lạnh lùng nhìn Tần Liệt, khẽ liếc qua cánh tay Tần Liệt, lầm bầm: "Vậy mà không sao cả..."
Hai người kia khiêng thùng cốt phấn ra ngoài, định đem tới chỗ Đường Tư Kỳ.
Tần Liệt nghe thấy Hám Ương lầm bầm, nét mặt lạnh hẳn đi: "Lúc các ngươi đem xương cốt tới, lẽ ra nên nhắc nhở ta về lai lịch đám xương cốt đó, nói cho ta biết bên trong có lân độc. Hơn nữa, lẽ ra các ngươi phải đưa bao tay đặc chế cho ta!"
"Bao tay gì?" Hám Ương giả ngu.
"Hắn nói gì thế?" Hai kẻ còn lại phụ họa, "Nghe chẳng hiểu hắn muốn nói gì."
Tần Liệt đã sớm biết bọn đệ tử ngoại tông xem hắn là cái gai trong mắt, chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ dùng. Nhìn bộ dạng ba người kia là biết, tài liệu đưa tới chắc chắn có đính kèm bao tay đặc chế, dù chúng không cắt xén thì chắc chắn bọn chúng cũng không thoát khỏi liên quan.
"Không có gì."
Tần Liệt sẵng giọng, cầm lấy một chiếc bát sứ phủ da thú bên cạnh, hất tung về phía bọn Hám Ương.
Lân quang trong bát tung ra, những đốm lân hỏa xanh lè rơi xuống người bọn Hám Ương.
"Lân độc!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2348848/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.