Cô nghe lời, đóng quyển tập, cày nắp bút, đem ly trà trở vào, làm thủ tục trước khi đi ngủ. Đến giường nằm ngay ngắn nhưng mắt lại không nhắm, trên tay đổi từ cây bút sang quyển sách.
【Cô đang làm gì vậy?】
Nhìn còn không biết sao?
Cô đáp: “Đọc sách.”
【Cứ nghĩ cô sẽ nghe lời tôi.】
Sự ngạc nhiên đến mỉa mai, Trương Oanh Oanh định hỏi số 0 dựa vào đâu để kiểm soát như thế, đột nhiên lời hứa khi bước chân vào căn nhà tồn tại không dứt khỏi tâm trí, cô mặc cả: “Ba phút.”
【Không phải chứ? Ba phút đọc được cái gì?】
Cô nhường mày đáp: “Một hoặc hai trang.”
Khi bị dồn vào chỗ nguy hiểm mà tài liệu lại chưa tải xong, cô ít ra vẫn ngó xem một chút, nhớ được phần nào thì nhớ.
Anh không tiếc vài ba phút nhưng đối tượng là Trương Oanh Oanh, thì tuyệt đối không.
【Rồi có một ngày viên đạn mà cô bắn ra, không còn chuẩn xác.】
Trương Oanh Oanh xem đây là sự công nhận của cấp trên, nói tới nói lui vẫn là sợ mắt có vấn đề.
Cô quyết không nhượng bộ: “Yên tâm, tôi sẽ nhờ Thanh Anh chừa mắt cá lại.”
Người ta hay nói ăn gì bổ nấy, với cả đôi mắt của cô không thể trong một sớm một chiều mà hỏng được.
【Để hôm sau không được sao?】
“Được! Được! Được!” Đóng quyển sách lại cô nói tiếp “Boss là nhất!”
Đọc sách mà bên tai là những lời cằn nhằn cũng chẳng vui vẻ gì, cô nhắm mắt lại ngủ cho vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc-bong-toi/2973580/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.