Câu nói có hơi nặng, nhưng phát ra từ miệng Trương Oanh Oanh nó trở thành một điều vô cùng hợp lý lẽ.
Lời xin lỗi có giải quyết được tất cả không? Những thứ bọn họ tiện tay đập nát có tự nhiên lành lại được không?
【Không sợ người ta làm thật sao?】
Cô nhỏ giọng: “Không liên quan.”
Nếu dễ bảo như thế Trương Oanh Oanh đã sớm thành người đứng đầu trong tổ chức. Trên đường quay trở về lớp, tiện thể lấy cớ gặp Du Minh vào lớp 11B3 nhìn Sở Dật.
“Anh ơi!” Cô vẫy gọi.
“Em vừa đi đâu thế? Học có mệt không?” Du Minh xoắn quýt hỏi.
Trương Oanh Oanh vừa đáp vừa chú ý đến Sở Dật, người kia cũng đang hướng mắt nhìn cô. Khi chạm mắt, Sở Dật lại lảng tránh như sợ cô ăn thịt.
“Đi lên phòng họp làm tí chuyện.”
Chợt nhớ đến lời nói của Bà Tăng Thanh, cô dò hỏi: “Anh luôn đạt điểm tối đa trong môn toán sao?”
Du Minh không muốn khoe khoang, thành thật khai báo: “Ngoại trừ môn giáo dục và ngữ văn thì luôn đạt điểm tối đa.”
“Không đúng lắm.” Trương Oanh Oanh nhỏ giọng.
Khoảnh khắc đó tiếng trống vang lên cảnh tỉnh cô, vội chào tạm biệt Du Minh trở về lớp.
Thanh Anh di dời cái tổ nhỏ của mình lại gần với vị nữ anh hùng đã ra tay cứu giúp ngày hôm trước, Trương Oanh Oanh bây giờ trước Nhuệ Luân bên cạnh có Thanh Anh.
“Giờ giải lao mày đi đâu vậy?” Thanh Anh với chất giọng cực nhỏ hỏi Trương Oanh Oanh.
“Đi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc-bong-toi/2973578/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.