Cô muốn hỏi rồi lại nuốt mấy lời đó vào trong, cảm thấy anh đáng sợ quá nên thôi.
“Người vừa nãy là số 1, có thắc mắc gì sao?” Số 0 đột nhiên lên tiếng.
Trương Oanh Oanh nhất thời hứng thú hỏi: “Vậy quan hệ của bọn họ là gì vậy? Tổ chức mặc dù cho yêu đương nhưng có thể sao?”
Số 0 bước đến bên cửa sổ để lại tấm lưng thẳng tắp: “Số 1 biết rõ không thể nên chỉ chọn cách ở phía sau để bảo vệ 384, tên đó đã tìm được người làm cho 384 hạnh phúc rồi.”
Chẳng hiểu sao trái tim Trương Oanh Oanh đập liên hồi, cô nhận định đã rung động với mấy lời anh nói. Trưởng thành mà mất đi tình yêu là một thiếu sót, cô bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân và Hàm Nghiêm.
Có phải cô giỏi thêm chút nữa, mạnh hơn chút nữa sẽ đem được Hàm Nghiêm ra bên ngoài hay không?
Anh kể chuyện này chỉ làm cô suy nghĩ thêm vài thứ linh tinh, còn quên cả việc người cô thích đã chết rồi.
Thanh Anh, Nhuệ Luân, Tề Băng, Du Minh và Quan Nghi chuẩn bị buổi tiệc ngoài trời sau khi Phùng Ân được cảnh sát lấy lời thì đến để giao thịt. La Ứng Lan cố gắng hòa nhập với mọi người, chuyện đó với với cô ta quá dễ dàng chỉ cần mặt dày thêm chút nữa, về phần Đổng Vi đã bắt đầu suy nghĩ cẩn thận hơn rồi.
Trương Oanh Oanh đứng từ phía trên nhìn xuống thở dài một hơi, tự hỏi cô quen biết với nhiều người như vậy rồi, sao không thêm được tên Sở Dật vào danh sách bạn bè vậy?
Trời vừa chập tối bếp lửa đã sáng hồng, mọi người ngồi quay quần với nhau. Nếu bỏ qua thân phận, mục đích thì bọn họ có khác gì những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, trong lòng một vài người chỉ có chữ ‘Đáng tiếc’ để diễn tả.
“Trương Oanh Oanh lâu rồi không gặp.” Phùng Ân thấy cô xuống liền lên tiếng chào hỏi.
Cô gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tề Băng, tay chỉ về gốc cây bên cạnh Quan Nghi rồi lên tiếng: “Người ta đồn với nhau gốc cây này từng là nơi ở của ma nữ, bị sét đánh trúng đấy.”
Quan Nghi liếc mắt sang bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Mày tin?”
“Cực kỳ tin luôn.” Trương Oanh Oanh vui vẻ đáp lại.
Tề Bằng bật cười xoa đầu cô, cảm giác ấm áp này thật khiến người khác không nỡ quên.
“Nhuệ Luân, mày ôm Thanh Anh một cái đi.” Cô tiếp tục nói “Nó hình như sắp nghẻo đến nơi rồi.”
Thanh Anh sao lại nhát gan như vậy, khi gặp cơn mưa lớn không thể về được cậu ấy tỏ ra bình thản còn có tâm trạng vẽ vời. Chỉ khi đến gần mấy chỗ được đồn đại thì sợ hãi cực kỳ, điều quan trọng vẫn ngoan cố ở lại đây.
Đối với cậu thiếu niên này Trương Oanh Oanh rất có hảo cảm, còn vượt qua cả Nhuệ Luân. Mục đích cuối cùng chắc hẳn không phải vì món đồ kia, kể ra có muốn thì Thanh Anh vẫn là thiên thần trong đám ác quỷ đang ngồi ở đây.
Cô giữ tâm trạng vui vẻ tận hưởng buổi tiệc, Tề Bằng và Nhuệ Luân nướng bao nhiêu thịt cô cho vào bụng bấy nhiêu.
Cuộc vui làm sao vắng mặt mấy chất kích thích, Trương Oanh Oanh còn không phải con ngoan của ba mẹ, ban đầu cô còn chẳng có, lấy đâu ra cái gọi là ngoan.
Trương Oanh Oanh từng nghĩ nếu có ba mẹ thì bản thân sẽ cố gắng hơn gấp trăm lần để bọn họ có thể nhìn thấy mặt tốt của cô.
Trước đây khi nhìn thấy mẹ con Hạ Linh và Nhuệ Luân ánh nhìn cô luôn mang theo sự ngưỡng mộ. Cô ghét bọn người đã sinh ra mình ra, nhưng lại cần cảm giác có người bảo bọc.
Tâm trạng Trương Oanh Oanh vừa vui lại chóng buồn, rượu làm ấm từ cổ họng xuống đến bụng, đôi mắt sắc sảo nhìn đến chỗ mọi người đang cười nói.
Thanh Anh hoạt bát cầm ly rượu đưa tít lên không trung: “Thật sảng khoái, lâu như vậy mới được thử lại.”
Cô hình như rất thích mặt này của Thanh Anh, cười ngu một cái rồi dùng cái bật lửa châm điếu thuốc. Tề Băng quay sang với ánh nhìn khó chịu, nhưng cô ấy không lên tiếng ngăn cản.
Đứa em gái này rất quý giá, cô ấy muốn nó khỏe mạnh một chút nhưng cũng không muốn nó buồn rầu.
Quan Nghi nhanh chóng hòa nhập với mọi người, một tay khoác lên vai Phung Ân một tay ôm Du Minh.
Chỉ mỗi số 0 nghiêm túc, ít nói nhưng anh không ghét bỏ vẫn kiên nhẫn từ tốn ăn thứ mà Tề Băng đưa cho. Truyện Xuyên Không
Đổng Vi đột nhiên đến gần Trương Oanh Oanh, cúi mặt nhỏ giọng: “Chuyện sáng này tôi thay mặt La Ứng Lan, xin lỗi cô.”
Cô nhả ra làn khói trắng ngửa đầu nhìn đến những vì sao, từng chút một đáp: “Con người tôi tính toán không giỏi, không cần nói lời đó đâu.”
Chuyện Trương Oanh Oanh được Bà Tăng Thanh để mắt đến trong trường ai mà không biết, nói bản thân tính toán không giỏi sợ rằng không phải chuyện một cộng một bằng hai.
“Sau này, tôi có lẽ…” Giết chết người bạn này của chị.
Câu nói ngập ngừng không hoàn chỉnh của Trương Oanh Oanh khiến đối phương khó hiểu, cô cũng thấy khó hiểu vạn phần. Giết người không nhất thiết phải thông báo, chỉ mong thời điểm đó đến nhanh nhanh một chút.
Còn đang thả hồn vào mây Trương Oanh Oanh lại để ý số 0 ra hiệu cho Phùng Ân rời khỏi đây. Phùng Ân quá nhạy, sợ là xuất phát điểm còn tốt hơn cô, nói đúng ra cậu chàng tương lai còn sống sẽ mang số trên người, chỉ không biết trước được là số bao nhiêu trong ba nghìn con Quỷ Dữ kia.
Cô đứng dậy muốn đi vệ sinh, bên ngoài gió mát mẻ bao nhiêu vào trong lại nóng nực bấy nhiêu. Trương Oanh Oanh luôn nhìn thẳng nhưng đúng như cô nói, nơi khóe mắt vẫn nhìn thấy cảnh vật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]