Chương trước
Chương sau
Đối với đợt sói tấn công đầu tiên toàn là những con sói già yếu, đám dong binh và võ sĩ tùy tùng còn có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng hai ba nghìn con sa mạc thổ lang hung hãn từ bốn phương tám hướng vây công tuyệt đối không phải là việc mà hơn mười võ sĩ tam giai có khả năng chống đỡ.

- Các ngươi bảo vệ An Đức Lỗ các hạ, chúng ta chuẩn bị đột phá vòng vây!

Khang Đặc cắn răng nói rằng:

- Ta lưu lại đoạn hậu, ai nguyện ý cùng ta lưu lại?

Cố thủ chỉ có một con đường chết. Chỉ có cách quyết đoán từ bỏ căn cứ xương rồng liều mạng đột phá vòng vây mới có thể có thể tìm được một con đường sống. Nhưng đối với người ở lại đoạn hậu đó tuyệt đối là con đường không có khả năng sống sót. Trong lúc sống chết trước mắt, Khang Đặc đã thể hiện bản lĩnh của một gã dong binh lão luyện từng trải!

Áo Lệ Lỵ Á đứng bên cạnh cắn răng, dốc hết sức căng cứng cây trường cung trong tay. Hắn lấy ra một mũi tên màu xanh vô cùng đặc biệt, mũi tên hướng thẳng đến mục tiêu chính là Hoàng kim lang vương đứng cách đó hơn hai trăm thước.

Hào quang của đấu khí màu xanh lục lấp lánh trên thân cung và tên, khi hắn buông dây cung, hào quang trong nháy mắt ngưng tụ ở mũi tên rồi thắp lên một ngọn lửa xinh đẹp!

Mũi tên rời cung vẽ nên một vệt sáng màu xanh lục vùn vụt lao tới, dùng tốc độ cực nhanh bay xuyên qua khoảng không trên đầu bầy sói, thoáng cái đã đến gần Hoàng kim lang vương vẫn đang đứng im không nhúc nhích.

Nhìn mũi tên xanh đang lao đến, Hoàng kim lang vương nhếch miệng như cười nhạo, đột nhiên hắn mở miệng phun ra một quang cầu màu vàng, vững vàng chặn đường mũi linh tiễn mà Áo Lệ Lỵ Á toàn lực bắn ra. Khi hai thứ chạm vào nhau, hào quang màu vàng và màu lục đan vào nhau rồi đột nhiên rực sáng giữa sa mạc, soi tỏ một vùng rộng lớn trên sa mạc, như pháo hoa rực sáng trời đêm những ngày lễ tết!

Một tên thất bại, sắc mặt Áo Lệ Lỵ Á tái nhợt thêm vài phần, không chỉ vì thất vọng mà còn vì một kích vừa rồi tiêu hao lực lượng tương đối lớn. Thế nhưng thực lực của Hoàng kim lang vương hiển nhiên vượt xa dự liệu.

Đột phá vòng vây tựa hồ trở thành lựa chọn duy nhất của cả đội, nhưng ngay lúc đó Hàn Phi đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức tử vong lạnh lẽo từ phía sau truyền đến!

Một khí tức dường như thoát ra từ Minh giới, thần thức vừa chạm vào đã toàn thân phát lạnh. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy An Đức Lỗ pháp sư đứng ở trung tâm vòng phòng ngự không biết từ lúc nào đã giơ cao cây pháp trượng trong tay. Linh tinh khảm trên đầu trượng tỏa ra hào quang màu đen lấp lánh.

Khuôn mặt vốn trắng bệch của hắn bị một tầng khí đen bao phủ, toàn thân trên dưới có thêm mười luồn sương mờ như rắn đen lượn lờ uốn éo, hai mắt hoàn toàn biến thành hai cái động sâu không thấy đáy, nhưng ở giữa con mắt lại có một chút minh hỏa màu tím lập lòe.

Cỗ khí tức tử vong mạnh mẽ chính là phát ra từ trên người hắn. Lúc này hắn dường như đã hóa thành nhân vật trong truyền thuyết, địa ngục sứ giả đến từ minh giới, mang tà ác và sợ hãi đến nhân gian.

Hai gã võ sĩ vốn hộ vệ tại bên cạnh hắn đã lùi ra xa mấy thước, khuỵu xuống nửa quỳ, dùng ánh mắt kính nể không gì sánh được nhìn chủ nhân của bọn họ.

Các dong binh khác cũng phát hiện ra, đều quay đầu nhìn lại, tất cả đều không khỏi ngẩn cả người, có người khẽ hô:

- Hắc ám pháp sư!

Là một loại nghề nghiệp có năng lực rất đặc thù, phân loại linh pháp sư nhiều hơn rất nhiều so với võ sĩ. Thuộc tính cũng không chỉ giới hạn trong mười hệ. Tỷ như có pháp sư giỏi về câu thông tự nhiên, có thể nói chuyện với động vật thậm chí là thực vật, có pháp sư có thể tạo ra ảo thuật mê hoặc địch nhân, cũng có pháp sư có thể nhìn sao trời tiên đoán tương lai.

Trong tất cả các loại linh pháp sư, hắc ám pháp sư là thần bí nhất. Bọn họ có số lượng rất thưa thớt lại thích giấu mình không cho ai biết, là kẻ thù trời sinh của pháp sư quang minh hệ, tu luyện chính là pháp lực ám thuộc tính. Có người nói họ có thể câu thông với linh hồn của người đã chết, triệu hoán vong hồn, sai khiến vong linh sinh vật, trong đó những kẻ cường đại nhất còn có thể triệu hồi ác ma từ chốn thâm uyên(Quy: thâm uyên nghĩa là một nơi tăm tối).

Kể cả Hàn Phi, tất cả dong binh được thuê đều không ngờ, cố chủ nhờ mình bảo hộ lại là một gã hắc ám pháp sư.

Trong khoảnh khắc mọi người sững sờ, pháp trượng mà An Đức Lỗ pháp sư cầm trong tay nặng nề cắm xuống đất. Đầu trượng nhọn lập tức đâm thật sâu vào đất cát, còn màn sương đen vẫn lượn lờ quanh người hắn dường như tìm được nơi giải thoát, tất cả cuồn cuộn theo cây trượng trút xuống đất, như rồng hút nước, chỉ trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sương đen tan đi, An Đức Lỗ pháp sư khôi phục vẻ bình thường, thấy mọi người chung quang đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, hắn mỉm cười nói:

- Chúng ta, không cần lui lại!

Hắn vừa nói dứt câu, tiếng đất nứt ra vang lên rõ mồn một trong tai mọi người. Lúc đầu chỉ là một tiếng, nhưng lập tức chuyển thành mười tiếng, trăm tiếng, ngàn tiếng rồi vô số tiếng vang lên, lúc nha lúc nhúc làm người nghe sởn cả gai ốc.

Chỉ thấy lớp cát ngoài bên ngoài ốc đảo ùn ùn nhô lên thành từng đống, như thể có vật gì bên dưới đang vội vàng đội đất lao ra, những tiếng đất vỡ chính là từ những đống cát nho nhỏ này vọng lại.

Ngay sau đo một điều thực sự kinh khủng hiện ra trước mắt mọi người. Một cánh tay xương khô quắt queo nhanh chóng chọc ra từ đống cát, sau đó là đầu, thân thể, chất, thứ ẩn dưới đống cát thì ra là một bộ xương khô!

Trong số chúng có bộ xương khô còn mặc nguyên vẹn một bộ áo giáp, cố bộ xương khô chỉ còn toàn xương là xương, có không ít bộ xương khô vẫn còn cầm vũ khí đã sứt mẻ, lắc la lắc lư chui ra khỏi mặt đất, vừa đi vừa phát ra những tiếng rắc rắc đi về phía bầy sói đang bao vây chung quanh!

Dưới ánh trăng đêm, trên một vùng cát rộng lớn có hơn một ngàn bộ xương khô chui lên từ dưới đất, rất nhiều bộ xương khô xuất hiện ngay giữa bầy sói, vừa xuất hiện lập tức động thủ với bầy sói xung quanh. Có vũ khí dùng vũ khí, không có vũ khí thì dùng tay. Không có tay thì dùng răng. Tình cảnh cực kỳ đáng sợ.

Bầy sói trước đó vốn đang đang ép vào giữa theo một trật tự chỉnh tề thì đột nhiên một quân đoàn vong linh từ đâu xuất hiện tấn công chúng. Chúng nó chỉ có một chút thông minh nho nhỏ đáng thương còn chưa đủ để nhận ra địch nhân trước mắt đến tột cùng là cái gì, chỉ sau khi bị công kích lúc mới phẫn nộ mà bắt đầu phản kích. Bầy sói cũng theo đó mà đại loạn!

Các dong binh tận mắt chứng kiến cảnh này ai cũng sắc mặt có chút trắng bệch, Áo Lệ Lỵ Á càng kìm lòng không nổi phải lui về phía sau một bước. Bởi vì có một bộ xương khô chui ra ngay từ chỗ hắn vừa đứng.

Thế nhưng sự kinh sợ chỉ là diễn ra trong thời gian cực kỳ ngắn. Ai cũng đều hiểu rõ đây là vong linh pháp thuật do An Đức Lỗ pháp sư sử dụng, tuy rằng mọi người đều từng nghe qua trong truyền thuyết, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên.

Linh pháp sư có thể khu sử nhiều bộ xương khô vong linh như vậy chắc chắn là một pháp sư rất cường đại. Vong linh quân đoàn do hắn triệu hoán tuy rằng số lượng ít hơn bầy sói nhưng căn bản là không sợ chết, không mệt mỏi. Trận chiến kịch liệt giữa hai bên trong nháy mắt đã đến đỉnh điểm. Tiếng tru tréo của thổ lang hòa cùng tiếng răng rắc của bộ xương khô tạo thanh một bản hòa tấu đêm trăng đầy khủng bố. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Sau khi tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ các dong binh lập tức lao vào tấn công bầy sói. Bọn họ giương cung hướng mũi tên về phía đám xương khô đang xông lên, dùng trọng tiễn bắn chết đám thổ lang, Áo Lệ Lỵ Á càng phát huy uy lực của trường cung tới cực hạn!

Từng con thổ lang dưới hai tầng công kích của bộ xương khô và dong binh ngã xuống mặt cát. Nếu như ngay từ đầu chúng nó dùng sách lược xung phong công kích thì mọi người có lẽ khó có thể đối phó với chúng hơn. Thế nhưng bây giờ cơ hội đã vĩnh viễn qua, cho dù không hề ít thổ lang có thể xông qua hỗn chiến thì chúng cũng khó mà chống lại phòng tuyến do các võ sĩ dựng nên. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Ngao ô!

Đám thủ hạ bị đả kích trầm trọng làm Hoàng kim lang vương rốt cục cũng không thể tiếp tục ung dung, Theo tiếng tru dài của nó, đông đảo sa mạc thổ lang cụp đuôi xoay người bỏ chạy, như là thủy triều rút đi.

Trong nháy mắt, bầy sói cùng với lang vương biến mất phía sau những đồi cát chập chùng. Còn những bộ xương khô mặc dù xét về tốc độ thua xa bầy sói thế nhưng vẫn kiên trì đuổi theo, rất nhanh cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trên mặt cát chỉ còn lưu lại hơn một nghìn xác sói, vẫn còn một vài thổ lang trọng thương chưa chết đang kêu gào bằng cái giọng khản đặc.

Một trận nguy cơ vô cùng cấp bách rốt cục cũng trôi qua. Sự rời đi của vong linh quân đoàn cũng làm mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bởi vì tuy rằng nói nhờ có sự giúp đỡ của chúng mới qua được một kiếp này, nhưng dù sao chuyện này cũng chẳng làm ai thoải mái được. Những bộ xương khô này hẳn là di hài của những dong binh và mạo hiểm giả đã chết trên sa mạc trong suốt trăm nghìn năm qua. Kinh động vong hồn luôn luôn một điều cấm kỵ.

Việc sai sử vong linh chính là một nguyên nhân vô cùng trọng yếu làm cho danh tiếng của hắc ám pháp sư tại đại lục không tốt. Người bình thường đều không muốn giao tiếp với bọn họ, Nếu như biết trước An Đức Lỗ là một gã hắc ám pháp sư, các dong binh cũng không chắc sẽ nguyện ý nhận nhiệm vụ này.

Nhưng không thể phủ nhận một chuyện chính là, có thể đồng hành cùng một gã pháp sư cường đại như vậy, chuyến đi làm nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Sau khi thi pháp xong, An Đức Lỗ pháp sư hiển nhiên có thể lý giải tâm tình của mọi người, hắn phất phất tay dùng pháp kỹ nói với các dong binh:

- Ta cần minh tưởng bổ sung pháp lực. Mấy cái xác sói này tùy các ngươi xử lý!

Nói xong, hắn quay về trướng bồng của mình nghỉ ngơi, các võ sĩ tùy tùng trung thành trở về vị trí làm việc phụ trách bảo hộ chung quanh hắn.

Còn đối với các dong binh mà nói đây cũng là một chuyện tốt. Nói đến đây phải nói đến ước định trước đó là trên đường làm nhiệm vụ mọi chiến lợi phẩm đều thuộc quyền sở hữu của cố chủ, những linh thú vừa bị giết này cũng không ngoại lệ. Nếu như đã có một có ước định như vậy mà lại chia sẻ những xác sói này như không phải thuộc về nhiệm vụ, thì An Đức Lỗ pháp sư hiển nhiên là một vị cố chủ tương đối rộng rãi.

Phải biết rằng hơn phân nửa đám thổ lang này là do vong linh sinh vật hắn triệu hoán giết chết, tuy rằng nói xác suất đào được linh tinh từ thổ lang nhất giai rất thấp, nhưng một nghìn con tuyệt đối là số lượng đáng để thử một phen, tuyệt đối là một khoản thu hoạch ngoài ý muốn.

Những dong binh khác vô cùng hứng khỏi kéo nhau đi tìm chiến lợi phẩm, chỉ có Hàn Phi trong lòng đã sinh ra sự cảnh giác to lớn với tên cố chủ này. Vị An Đức Lỗ pháp sư này tản mát ra khí tức tử vong mà ngay cả hắn cũng cảm giác được tim mình đập nhanh hơn. Điều này tuyệt đối không chỉ là một kẻ chỉ tu luyện ám hệ linh lực có khả năng làm được.

Khi nãy lúc Khang Đặc trong thời khắc tuyệt vọng tỏ ý muốn lưu lại đoạn hậu để mọi người đột phá vòng vây, Hàn Phi đã chuẩn bị xuất ra đấu khí hộ thể mạo hiểm nhảy vào giữa bầy sói thử đánh chết lang vương. Mặc dù từ đầu đến giờ hắn đều ẩn tàng thực lực của mình, thế nhưng khi nguy cơ như vậy đã ở trước mắt thì sẽ tuyệt đối không ẩn dấu gì nữa cả.

Nhưng không ngờ lại là An Đức Lỗ pháp sư bại lộ thực lực vẫn luôn ẩn dấu, điều này làm cho Hàn Phi ý thức được đối phương không đơn giản, ý niệm hiển lộ thực lực lập tức bị dập tắt.

Trà trộn vào đám dong binh Khang Đặc, Hàn Phi bắt đầu âm thầm cướp đoạt chiến lợi phẩm, lấy trường kiếm trong tay bổ đầu thổ lang ra tìm kiếm linh tinh có khả năng ẩn dấu bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.