Trời gần sáng mờ mờ xám, mặt trời vẫn chưa mọc lên, ốc đảo đã nhộn nhịp hẳn, cả đoàn bắt đầu một hành trình mới ngay trong đêm.
Lúc này là lúc nhiệt độ không khí trên sa mạc mát mẻ dễ chịu nhất. Bởi vậy mọi người đều cố gắng đẩy nhanh tốc độ di chuyển. Những con lạc đà hai bướu đã được ăn uống no đủ bắt đầu sải bốn chân phóng như bay trên mặt cát xốp mịn, rất nhanh đã vứt bỏ ốc đảo xanh rì lại phía sau.
Trận chiến với bầy sói đêm qua cũng không ảnh hưởng gì mấy đến suy nghĩ của các dong binh. Bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm trong những cuộc phiêu lưu trên sa mạc, tình huống rơi vào tuyệt cảnh không phải chưa từng gặp qua, cũng không bởi vậy mà sinh ra bất cứ tâm trạng chán nản gì cả, chỉ là ánh mắt nhìn về phía An Đức Lỗ pháp sư có thêm vài phần kính nể.
Đoàn người tiếp tục đi trong sa mạc vô biên vô hạn hai ngày, trong đó cũng vài lần bị linh thú tập kích thế nhưng tất cả đều bị các dong binh đẩy lùi. Khang Đặc thiếu chút nữa đã mất một cái cánh tay, cũng may An Đức Lỗ tuy rằng là hắc ám pháp sư, nhưng cũng hiểu được một vài pháp thuật trị liệu, bởi vậy cũng không có gì đáng ngại.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, một phế tích bị gió cát vùi lấp hơn phân nửa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Chính là chỗ này!
Trên khuôn mặt có chút âm trầm của An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-cuu-thien/2253864/quyen-4-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.