Đại Trưởng lão Đồng gia cười to nói:
Ha ha ha, hay cho một kẻ chạy tán loạn mà không biết đường, Vương công tử quả nhiên cơ trí. Thế nhưng, hiện tại toàn bộ Liễu gia coi Vương công tử như tử thù, lại còn ban bố lệnh truy nã, báo cáo hành tung của Vương công tử, người kiểm chứng là thật, thưởng một trăm linh thạch. Kẻ nào lấy được thủ cấp của Vương công tử, thưởng mười vạn linh thạch, Vương công tử lại nên ứng phó thế nào?
Vương Kỳ không thèm quan tâm cười nói:
Là hạ phẩm linh thạch sao? Cái đầu đẹp đẽ của Vương mỗ, lại chỉ đáng giá chút tiền như thế, quá tiện nghi rồi, không bán đâu.
Bán được hay không bán được, chỉ sợ không phải Vương công tử nói là được đâu nhỉ? Mười vạn linh thạch, cho dù là hạ phẩm linh thạch, ở Thiên Phủ thành cũng là một khoản tài phú to lớn, hiện giờ cái đầu của Vương công tử, lại là món bánh thơm ngon ai cũng muốn.
Đại Trưởng lão đây là đang nhắc nhở Vương mỗ, phải chú ý an toàn sao? Đa tạ. Nhưng không cần lo lắng, nguồn gốc sự tình ở Liễu gia, giải quyết Liễu gia rồi, dù tiền thưởng có cao đến mấy, không ai phát, thì món bánh thơm ngon này của Vương mỗ, cũng liền biến thành trứng thối.
Ha ha, Vương công tử thật biết nói đùa, nếu là thật sự có thể giải quyết Liễu gia rồi, thì món bánh thơm ngon kia có thể sẽ thành chân kim bạch ngân, làm sao có thể biến thành trứng thối?
Vương Kỳ phụ họa cười nói:
Đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818917/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.