Minh Triết huynh không cần khách khí, chẳng qua chỉ là một Bích Thạch Duẩn mà thôi, so với tổn thất năm đó của Vũ gia thì kém quá nhiều. Minh Triết huynh có tâm tư khuông phò gia nghiệp, một lần nữa đoạt lại địa vị bá chủ Phàn Thành sao?
Bảo bối có thể tăng lên tư chất tu luyện, tám chín phần mười chính là ma chủng, Ma tộc, một cái cũng không thể giữ lại. Võ Minh Triết đại kinh, ấp úng nói:
Cái này, không phải là vấn đề có muốn hay không là có thể đạt thành.
Ta có thể giúp ngươi.
Đa tạ Vương huynh. Chỉ là muốn thành lập một phương thế lực không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhân tài vật lực một thứ cũng không thể thiếu, vốn dĩ Vũ gia cũng là trải qua mấy đời tích lũy mới từng bước một phát triển lên.
Vương Kỳ khẽ cười, không hiểu sao có chút dữ tợn:
Nhân tài vật lực, chẳng phải là đã có sẵn rồi sao. Tài lực và vật lực đã có, thu nhận người chẳng phải rất dễ sao?
Vương huynh có ý tứ gì?
Hắc Vũ Bang. Bảo bối tăng lên tư chất tu luyện mà Minh Triết huynh vừa mới nói, ta biết đại khái là thứ gì. Thứ đó không phải thứ con người nên chạm vào, nếu đã chạm vào, thì cũng sẽ không thể sống sót với thân phận con người được nữa.
Võ Minh Triết như có điều suy nghĩ, khi hắn và Vương Hiểu ra khỏi thành tìm Vương Kỳ, quả thực đã phát hiện rất nhiều thi thể kỳ quái, không giống như là con người, chẳng lẽ là Huyền Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805734/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.