“Không được! Tuyết nhi, ngươi cứ thế đi, ta không yên lòng.” Vương Kỳ gào thét mình không muốn, nhưng ý thức bị Lão tổ giam ở bên trong, tiếng kêu truyền không ra ngoài. Quân Mộc Quy thừa thế nói: “Nơi đây không nên ở lâu, đã quyết định xong rồi, vậy thì nhanh lên đường. Khả Vân, đừng nghịch ngợm, trực tiếp về Thái Thanh cung, tránh phát sinh rắc rối.” Giang Khả Vân trông mong nhìn Vương Kỳ, “Đại bá, người không đi?” “Không được, người này còn có con đường của chính hắn phải đi, Đại bá cần phải cùng hắn đi tiếp mới được. Đi nhanh đi.” “Vậy chúng ta bao giờ mới có thể gặp lại?” Nước mắt nhịn không được chảy ra, Giang Khả Vân lập tức dùng ống tay áo lau khô. Nàng đã lớn rồi, cũng không còn có thể như hồi nhỏ, ôm Đại bá làm nũng nữa. “Thời khắc Ma tộc toàn diệt, chính là ngày ngươi ta thái bình.” “Đại bá.” “Không được khóc, khóc cái gì mà khóc! Người chỉ dẫn không dễ làm như vậy, cha ngươi có vạn nhất, Thái Thanh cung ngươi còn phải gánh vác, Khả Vân, nên lớn rồi.” “Oa!” Không nói thì thôi, Quân Mộc Quy vừa nói như vậy, Giang Khả Vân trực tiếp bật khóc. Quân Mộc Quy vốn dĩ không biết dỗ tiểu hài, thấy Giang Khả Vân dùng chiêu này, trực tiếp sợ đến chạy về. Tuy nhiên cũng không thả Vương Kỳ ra, thân thể nghiêng một cái lăn xuống dưới bên cạnh tảng đá. Vương Tuyết tiến lên đỡ lấy, kiểm tra phát hiện chỉ là ngủ mê man, liền giao cho Hồ Thanh, dặn dò nói: “Trước tìm một nơi ẩn nấp nghỉ ngơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805733/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.