Tứ thúc, người không sao chứ?
Vương Mẫn nhìn tình hình bên trong căn phòng có chút không hiểu, rõ ràng ở bên ngoài nghe thấy trong phòng tiếng cười nói vui vẻ, sao vừa vào lại thấy trên mặt đất một vũng máu? Quân Nhu cười nghênh đón, nói:
Không sao, vết thương cũ của tứ thúc ngươi đã khỏi rồi.
Vương Mẫn vui mừng,
Thật sao?
Tứ thúc vốn là tu vi Thiên Vũ cảnh, mà Thiên Vũ cảnh hiện tại trong Vương gia cũng chỉ có ông nội và phụ thân hai người. Trong Tứ đại thế lực ở Hồ Khê, Vương gia coi như rơi vào tầm thường. Nếu là tứ thúc có thể hồi phục, vậy thì Vương gia sẽ khác rồi.
Là thật, nhưng mà, Mẫn tỷ, chuyện này có thể hay không trước tiên đừng nói ra ngoài. Trước khi cha ta tu vi hồi phục, ta không muốn để bọn họ biết chuyện này.
Vương Kỳ vẫn là có chút lo lắng, thật vất vả vết thương đã khỏi, hắn cũng không muốn nhìn thấy ai đến kiếm chuyện, cản trở lão cha hồi phục tu vi.
Được, ta minh bạch.
Vương Mẫn đưa thuốc cho Quân Nhu, cười nói:
Tứ thẩm, đây là thuốc do Trương y sư kê, trước tiên sắc cho tứ thúc dùng đi. Tiền thuốc đã thanh toán xong rồi, sắc trời đã tối, ta liền đi về trước đây.
Quân Nhu nhận lấy, chẳng phải nàng qua đây để lấy thuốc sao.
Được, trở về cẩn thận chút. Mẫn Nhi, những năm này đa tạ ngươi và cha ngươi đã chăm sóc.
Vương Mẫn:
Tứ thẩm nói gì vậy, các người là nhà tứ thúc ta, ta đương nhiên phải chăm sóc rồi.
Hôm sau, nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4794798/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.