Tiểu viện dưới chân núi, gió đêm thổi bay lá rụng, càng tăng thêm vài phần tiêu điều. Từ xa truyền đến một trận ho khan, Vương Kỳ vội vàng tăng tốc chạy vào. Lo lắng nhìn lão cha đang ho khan kịch liệt trên giường, nôn nóng hỏi:
Cha, thế nào rồi?
Quân Nhu đỡ Vương Thanh Lam nằm xuống, cuối cùng cũng chờ được y sư đến, vội vàng dọn ghế mời y sư ngồi xuống kiểm tra. Quay người lại oán trách Vương Kỳ mấy người:
Sao lại chậm như vậy?
Trên đường gặp Vương Hòa rồi, hắn không cho ta vào thành.
Vương Tuyết ủy khuất né sau lưng Vương Kỳ một chút, lo lắng nhìn lão cha, cũng khó chịu lắm.
Mẹ, không trách Tuyết Nhi.
Vương Thanh Lam lại ho khan hai tiếng, lông mày nhíu chặt, thấy Vương Kỳ không có chịu vết thương gì, mới hòa hoãn một chút.
Lần này không đánh nhau?
Khá bất ngờ. Vương Kỳ cười hắc hắc nói:
Làm sao có thể chứ. Nhưng lần này ta đã đánh hắn một trận.
Ừm, Vương Kỳ đã đột phá Đoán Thể đệ tứ trọng rồi, bây giờ lợi hại lắm, Vương Hòa bị đánh gãy mấy cái xương sườn, thế nào cũng phải nằm liệt giường mấy tháng.
Vương Mãnh tự hào nói, giống như người ra oai là hắn vậy. Vương Thanh Lam nghe vậy một vui, vậy mà đã Đoán Thể đệ tứ trọng rồi, Xích Linh Quả quả nhiên hữu dụng. Bỗng nhiên lại một trận ho khan, cảm giác so với vừa rồi còn mạnh hơn một chút. Vương Kỳ hỏi y sư:
Trương tiên sinh, cha ta thế nào rồi?
Trương y sư cũng là lão y sư thường xuyên khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4794797/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.