Đây là lần đầu tiên Cường phải đối mặt với một người có quyền cao chức trọng đến thế. Đại tướng Phan Sơn lừng lững trước mặt cậu hiện giờ cứ như một quả núi lửa. Dù đã 70 tuổi nhưng đôi mắt của ông vẫn sáng quắc như mắt một con chim ưng, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng đủ khiến mọi người ai nấy đều phải rụng rời tay chân.
Cường nuốt nước bọt cái ực, cố giữ cho cơ thể mình đứng thẳng để đối diện vị đại tướng, việc này rõ ràng không khác gì là một cực hình hiện tại cả. Phan Sơn cũng có ba phần nể phục trước sự dũng cảm của chàng thanh niên trước mặt nên nhẹ giọng hơn một chút:
- Này chàng trai trẻ! Cậu tên là gì? Có biết ta là ai không?
- Cháu tên là Lưu Chí Cường ạ. Còn ông là đại tướng Phan Sơn lừng danh, miền nam này không ai không biết! – Cường trả lời mà cảm thấy cổ họng mình như muốn bỏng cháy.
Ông Sơn vuốt râu gật gù:
- Nói hay lắm! Cha mẹ cậu có gia thế thế nào? Hiện tại cậu đang làm gì nhỉ?
Cường gãi đầu thành thực khai:
- Ba cháu chỉ là nhân viên công chức bình thường, còn mẹ là chủ một nông trại nhỏ ạ! Hiện tại cháu chỉ là bạn học cùng lớp với Mộc Thảo thôi.
Câu trả lời vừa được tuôn ra đã có hàng loạt tiếng xầm xì to nhỏ vang lên. Cường thừa biết với tầng lớp giai cấp của gia đình mình thì thậm chí còn không đủ tư cách góp mặt trong bữa tiệc sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-the-gioi/2912116/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.