Thành phố lúc về chiều luôn mang lại cho con người ta một vẻ gì đó cô đơn và buồn man mác, nhất là trong những ngày hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời thế này cứ như những bông hoa xinh xắn trong khu vườn đang cố níu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất còn lại của cuộc đời mình hay như những ngọn nến bừng sáng mạnh mẽ trước lúc lụi tàn hoàn toàn. Nó thôi thúc con người ta phải cố gắng làm một điều gì đó thật hoành tráng và đẹp đẽ để sau này khi nhìn lại ta không còn gì để luyến tiếc nữa.
Ngọc Lan đã từng rất yêu thích những buổi hoàng hôn. Thuở ấu thơ, cả cha và mẹ đều bận bịu với công việc của mình nên cô luôn phải ở nhà một mình và sống trong sự cô đơn. Buổi chiều chính là thời điểm quan trọng nhất trong ngày đối với Lan, nơi gia đình nhỏ của cô được sum họp và cùng nhau thưởng thức một bữa cơm rộn rã tiếng cười.
Nếu có ai đó hỏi cô tại sao lại có thể mạnh mẽ đến mức đó hay có ghét ba mẹ mình không thì cô chắc chắn sẽ ngay lập tức trả lời họ rằng “không”. Bởi vì Ngọc Lan hiểu được ba mẹ của mình đang làm công việc gì và tầm quan trọng của nó. Phải! Họ chính là những người phải thực thi pháp luật để đem lại sự bình an cho các gia đình khác. Họ không có lỗi gì với cô cả, có trách thì chỉ trách tại sao xã hội vẫn còn tồn tại quá nhiều người xấu khiến họ luôn bận rộn mà thôi. Lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-the-gioi/2912060/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.