Sột…
Roạt…
"Cẩu thí, khẽ thôi…"
"Dạ, dạ, xin lỗi Hách gia, xin lỗi Hách gia…"
"Liệu hồn bọn mày đấy, nếu để đám man phát hiện thì tao cho bay ăn đủ quân kỷ. Hừ!"
Lời đe dọa của tên Hán tướng họ Hách nhanh chóng làm đám lính co rụt đầu lại. Bọn chúng biết tên đang dẫn dắt mình là người thế nào, vì thế việc tên này có nói một đằng làm một nẻo hay không là điều không cần phải đưa mạng sống ra đi kiểm chứng. Xong có lẽ cũng vì thế mà gần hai mươi tên bọn chúng mới có thể giữ vững ưu thế, âm thầm tiến lại gần bãi đất này được.
Đây là một bãi đất không cao, so sánh với những cánh đồng cỏ mà đám lính Hán vừa mới nằm đánh giấc thì bãi đất này quả thật khá là tệ. Xung quanh cây cối không quá thưa, nền đất cũng ẩm, lầy lội và trông rất bẩn. Duy chỉ có việc đặt miếng đất này vào giữa khung cảnh đầm lầy xung quanh mới thấy nó còn sang trọng chán… Ấy thế mà lúc này trên mảnh đất lầy lội dơ bẩn này, bảy, tám tên lính Nam đang nghỉ ngơi.
Đúng, là nghỉ ngơi, bọn họ kẻ thì tuyệt đối nằm dài trên nền đất, người lại dựa hẳn lưng vào gốc cây cúi đầu nhìn chân, vừa nom qua đã khiến người ta có cảm giác nhuệ khí mất sạch, tinh thần rệu rã chán nản đến cùng cực. Duy chỉ có đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng được nhóm ở trung tâm đám người cùng mấy con thú không thể nhìn rõ hình dạng bị xiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000202/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.