Chương trước
Chương sau
"Quân sư, vậy bây giờ chúng ta có thể đánh thắng chúng chứ?" Bố Tốc hớn hở ra mặt. Lần đầu ra quân đã thắng lợi, chuyện này huy hoàng biết bao nhiêu.

"Lại điều một đội Lĩnh Nam quân tiến lên vị trí cây cao kia..." Khải Minh vừa ra lệnh xong, nghe hỏi thì châm chước một, hai rồi đành lắc đầu giải thích:

"Vẫn là không thể. Tuy kẻ dùng trận không phải Mã Viện, cách biến trận, lập trận còn chưa quá trôi chảy, thế nhưng bản thân tôi cũng chỉ hiểu qua da lông mà thôi. Nếu gặp kẻ ngu si còn đỡ, còn nếu gặp kẻ tài trí thì…" Khải Minh bấm ngón tay, kiên quyết nói:

"Chỉ có thể đánh hòa mà thôi."

Chỉ có thể hòa?

Đám cừ súy giật mình. Người có thể được Mã Viện truyền dạy chiến pháp sao có thể là phường ngu xuẩn được? Nói như vậy... cho dù có biết chiến pháp vẫn không thể thắng được hay sao? Nếu đánh không thắng, vậy còn đánh làm cái rắm gì?

Như đoán được ý của họ, Khải Minh cười nói:

"Không sao, mọi người an tâm, không thắng được, dùng dằng cũng tốt. Bởi mọi người chớ quên mục đích của chúng ta là gì…"

"Thật sự quái lạ."

Ban Siêu không khỏi chau mày. Từ nãy đến giờ hắn luôn bị một mạch suy nghĩ quẩn quanh, quấn lấy không rời. Không phân tích rõ điểm khó hiểu này, hắn quả thật không thấy an tâm.

"Giám quân, có việc gì không thỏa đáng ư?"

Từ nãy đến giờ Cao Sủng thấy Ban Siêu nhíu mày liên tục, sợ rằng có điều gì nguy hiểm nên vội hỏi:

"Hay là bọn tặc ấy lại có biến hóa?"

"Cũng không phải…" Ban Siêu thở dài nói:

"Nhưng bởi vì bọn chúng không có biến hóa gì hết mới thực sự kỳ lạ."

Giả Tông vốn cũng rất chú tâm đến lời của Ban Siêu, vì thế hắn cũng không khỏi nhíu mày nói:

"Vì sao?"

Ban Siêu lấy tay chỉ chiến trường nói:

"Như thế quả thật không phải… Theo lẽ thường nếu tặc quân đã có thể chiếm được ưu thế, chúng phải tràn lên mới đúng. Vậy mà giờ này chúng lại như đang cù cưa mãi, không vội tấn công. Làm như vậy để làm gì?"

Khúc Gia nghe vậy liền thốt lên:

"Bọn màn này chắc chắn bị điên rồi! Lát nữa Đậu giáo úy đổ bộ, chỉnh quân xong xuôi tức tốc sẽ kéo đến đây. Lúc đó tiền hậu giáp kích, bọn nó này ắt phải chết không chỗ chôn thây."

"Đổ bộ? Thủy quân?..." Lời của Khúc Gia như một tiếng chuông bất ngờ vang lên đinh đang trong đầu Ban Siêu. Đến lúc này hắn mới như sực nhận ra điều gì liền quay sang Giả Tông hỏi lấy:

"Giả giáo úy, không biết quân lính của Đậu giáo úy có tinh thông bộ chiến hay không?"

"Tinh thông bộ chiến?" Giả Tông ngạc nhiên, y ngẫm nghĩ một lúc mới cất lời:

"Giám quân, lính của Tử Lư đa số là thủy quân, thủy chiến tuy tinh thông, bộ chiến lại chỉ có thể coi là tạm được…" nói đến đây, hắn như nghĩ ra điều gì liền không khỏi lắp bắp:

"Gi… giám quân… ý ngài không lẽ là…"

Ban Siêu nặng nề gật đầu:

"Tuy không dám chắc mười phần, xong bảy tám phần là có thể."

"A!" Đám Hán tướng ở đây không ai là kẻ khờ dại. Nghe hai người này bàn như thế, chúng đều tự hiểu ra vấn đề.

Không sai, mục tiêu của quân Nam từ đầu vốn là muốn phá hủy lâu thuyền của quân Hán. Nay việc công kích thủy trại tuy không thành, xong không có nghĩa là chúng không có khả năng tiêu diệt thuyền chiến Đại Hán. Bởi vì lúc này vì muốn tạo thành kế giáp công bao vây quân Nam, Đậu Huân đã đem thủy quân kéo ra phía sau lưng chiến trường, vô hình chung đặt thủy quân ra ngoài vòng bảo vệ của bộ binh, chẳng phải là đang tạo điều kiện cho quân Việt?

Nói ra, nếu như vậy việc quân Việt không chịu liều chiến, lại cũng không muốn rút chạy hoàn toàn có thể giải thích được. Rõ ràng đây là chúng muốn dương Đông kích Tây, muốn kéo dài thời gian để cánh quân khác tập kích thủy quân đấy thôi.

"Nếu như vậy thì nguy rồi, giám quân, chúng ta không thể để chúng làm gì thì làm được." Cao Sủng vội vàng hỏi.

Ban Siêu gật đầu, đúng là không thể để man tặc đạt được mục đích.

Thế nhưng bây giờ chú ý, đã chậm.

"Nhanh! Thân là tiền đội, chúng ta cần cấp tốc tiến đến sau lưng tặc binh để lập trận trước khi đại quân theo kịp. Các ngươi mà chậm chân, lão tử sẽ bẻ gãy cổ từng đứa!!!!" Lôi Đồng gầm lên đe dọa. Hắn đang rất nóng ruột rồi. Bản thân là một tên bộ đốc, hắn hiểu rất rõ chỉ cần trận này mình trảm thêm vài tên man binh nữa, hết trận chắc chắn sẽ trèo lên chức Biệt bộ Tư mã chứ chả chơi. Sau đó? Sau đó là Đô úy, là Giáo úy rồi.

Mang trong lòng đầy rẫy ước mơ, Lôi Đồng liên tục thúc giục, hắn thật sự ước ao vì sao quân lính dưới trướng không mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức bay đến chiến trường. Hắn thậm chí đã bắt đầu ngửi thấy mùi máu tanh nóng ẩm mà mình đầy mê luyến.

Lôi Đồng nào có ngờ đâu, cái mùi máu tanh ấy không phải do bản thân mình tưởng tượng ra, mà là...

"Thằng kia!!!! Đi chếtttttt!!!!!"

Ầm ầm ầm!!!!!

Từ trong bóng tối, một mũi đinh ba xuất hiện bất ngờ như u linh, lại mang theo khí thế cùng sức mạnh như rồng như hổ rít gào vung tới đầu Lôi Đồng. Hắn trợn mắt, toàn bộ lỗ chân lông trên da đầu đều mở to, cơ bắp toàn thân tức thì căng cứng; thân là một tên võ tướng sành sỏi, trong đầu Lôi Đồng tíc tắc liền diễn sinh ra trăm ngàn phương pháp chống đỡ. Xong, theo hình ảnh mũi đinh ba một lúc một to dần, hắn bi ai nhận ra tất cả phương pháp kia đều chỉ có thể đi đến cùng một kết cục: chết!

Bộp!!!!! Rầm!!!!!!!!!
Đinh ba đập vào đầu tên Hán tướng như đập nát một trái dưa hấu khiến máu nóng cùng não bộ văng lên tung tóe. Sau đó, cây đinh ba không hề dừng lại mà tiếp tục nện xuống nền đất làm văng lên vô số bụi mù cùng đất đá.

"A… yếu dữ vậy?"

Đào Kỳ có chút không tin nổi. Tiên phong của Hán quân, thế mà không đỡ nổi cả một đòn? Thôi thì, mặc kệ đi. Chàng lắc nhẹ đầu, tay chỉ về đám quân giặc đang trợn trừng mắt kinh ngạc ở trước mặt mà quát:

"Đục nát chúng!!!"

Vèo vèo vèo

Ngay tức thì, vô số mũi tên từ phía sau lưng chàng bay ra đánh cho đám quân Hán đi đầu ngã rạp một mảng, cũng khiến cho đội hình của chúng rệu rã đi hẳn.

"Giếtttttttt!!!!!!!!!!"

Từng nhóm từng nhóm quân Việt từ bóng đen ồ ạt lao ra, tựa như thú dữ đói khát lâu ngày đổ ập lên quân giặc, mặc sức xâu xé.

Biến cố, cứ như thế bất ngờ phát sinh ở nơi hơn hai mươi chiếc lâu thuyền khổng lồ đang nối đuôi nhau đổ bộ.

Bình thường, từng chiếc lâu thuyền sẽ áp sát bờ sông, dùng ván gỗ dày để làm điểm tiếp đất cho binh sĩ đi xuống, chiếc này đổ bộ xong lui ra, chiếc khác mới ghé vào được. Xong; bởi vì muốn thủy quân Hán có thể nhanh chóng hoàn tất đổ bộ, chỉnh quân để tạo thành thế gọng kìm với Ban Siêu, lại bởi vì diện tích đổ bộ của bờ sông nơi đây quá hẹp không đủ cho tất cả lâu thuyền áp sát cùng một lúc nên Đậu Huân đã không thể dùng biện pháp trên.

Vì thời gian cấp bách, tên thủy quân Giáo úy đã đi một nước cờ hết sức đặc sắc. Hắn cho năm chiếc xếp thành một hàng, bốn hàng song song với nhau. Mỗi chiếc thuyền trên cùng hàng sẽ được liên kết với nhau bằng những tấm gỗ như những nhịp cầu, nối dài từ chiếc ngoài cùng nằm giữa lòng sông cho đến chiếc trong cùng đậu ngay bờ, trong khi những chiếc thuyền nhỏ hơn thì lại thi nhau cập bờ, thả quân để làm công tác dọn dẹp, cảnh giới… Nhờ có thế, quân Hán có thể liên tục luân chuyển từ thuyền này sang thuyền khác rồi đạp chân lên mặt đất trong thời hạn cực ngắn.

Xong bây giờ, cách làm táo bạo này đã tạo điều kiện cho Đào Kỳ. Thân ở trên chiếc lâu thuyền đầu tiên, Đậu Huân cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hắn hiểu quá rõ trận lâu thuyền của mình nếu bị Đào Kỳ thành công xâm nhập sẽ tức tốc biến khéo thành vụn. Lúc đó, cả hắn, cả quân lính lẫn chiến thuyền đều chỉ có thể nhận lấy kết quả bi thảm nhất.

Đậu Huân tuyệt đối không thể để điều này xảy ra. Hắn nắm chặt tay, hét đến khản cả giọng:

"Tiến lên!!!! Lập trận, bằng mọi giá phải cản chúng lại!!!!!"

"Xông lên!!!! Thắng lợi thuộc về chúng ta!!!!" Đào Kỳ cũng gào to.

Ban Siêu cắn răng cắn lợi. Cho dù đứng ở tận nơi này hắn vẫn có thể thấy được đoàn bụi khí bốc lên dữ dội ở bờ sông. Thế công thế kia… Đậu Huân làm sao cản nổi chứ. Không thể chần chờ được nữa, Ban Siêu suy nghĩ thật nhanh liền dứt khoát hô to:

"Mã Dũng!"

Tên Hán tướng thân thể cao lớn nghe vậy thoáng chau mày, một cái chau mày đầy vẻ lạnh lùng khó chịu, giống như hắn đã sớm dự đoán được việc này. Hắn đứng im, hai tay khoanh tròn trước ngực mà hỏi:

"Giám quân cho gọi bản vệ?"

Ban Siêu gật đầu, không chút chậm trễ nói:

"Ngươi lập tức dẫn Mã gia thân vệ cùng ba trăm quân, lập tức phá tường trại tiến ra hợp quân cùng Đậu giáo úy."

Mã gia thân vệ…

Là Mã gia thân vệ…

Đám Hán tướng không khỏi cả kinh, trong vô thức chúng cùng liếc về phía có một trăm tên quân lính với giáp trụ tinh lương đang đứng không xa sau lưng Ban Siêu. Mã gia thân vệ, mặc dù chỉ là tư binh của nhà họ Mã lại chứa đựng danh vọng không nhỏ. Bọn họ được cấu tạo bởi một phần là con cháu họ Mã, một phần là nô lệ, tá điền có công, phần khác lại là quân lính tinh nhuệ được đích thân Mã Viện cắt cử, kết nạp vào. Vì là tư binh nên bọn chúng được Mã gia bồi dưỡng rất nhiều, không chỉ sức chiến đấu không tệ, quân trang tinh nhuệ đầy đủ mà cả tinh thần quyết chiến, sự trung thành đối với Mã Viện càng ưu việt hơn quân đội bình thường nhiều.

"Là Mã gia thân vệ, không phải môn vệ, thủ vệ, lôi vệ a…" Giả Tông, Khúc Gia cùng Cao Sủng không khỏi nuốt nước bọt.

Kẻ bình thường có lẽ không biết, xong bất kỳ đệ tử tướng gia quan trọng nào cũng biết trong nhà họ Mã có mười tên gia thần nổi bật nhất. Bọn họ được Mã Viện ban tên, ban tự, tự mình dạy binh pháp, được phá lệ học võ công của gia tộc. Họ gọi là Mã gia thập kiệt, mỗi người tự lãnh một nhánh quân tầm hai trăm người, gọi là Mã vệ.

Mà hai tên Mã Anh, Cát Đàm chính là hai trong số thập kiệt, và đám binh sĩ dưới trướng chúng chính là hai đội trong số Mã vệ:

Tứ kiệt Mã Anh, Mã gia thủ vệ.

Ngũ kiệt Cát Đàm, Mã gia lôi vệ.

Còn tên Mã Dũng này tuy không tự dẫn quân riêng mà chỉ là phó tướng, tuy cánh quân dưới trướng hắn chỉ có một trăm người, xong đấy lại là Mã gia thân vệ a. Thân vệ, cái tên đơn giản vô cùng, lại chứa đựng những gì tinh hoa nhất, những gì kỳ vọng nhất mà Phục Ba tướng quân gửi gắm.

Chính bọn chúng, cùng với tám cánh quân còn lại đã tạo nên đội tư binh không tới hai ngàn người của Mã Gia. Cũng chính bọn chúng, cùng với bản lĩnh chinh chiến của Mã Viện mình đã đem về một đời vinh quang cho y.

Cứ ngỡ Mã gia thân vệ chỉ có mặt ở đây để bảo vệ Ban Siêu thôi chứ? Ai dè tên Giám quân lại có gan đem đám ôn thần này sai phái cả ra ngoài?

Thế nhưng mà là…

Mã Viện có cho phép Ban Siêu làm vậy sao? Ban Siêu có thể có quyền làm như vậy ư?

Hoặc là, đám Mã gia thân vệ đầy kiêu ngạo này chịu chấp nhận để một tên nhóc sai phái? Cho dù tên nhóc này thực sự đã điều động tứ vệ cùng ngũ vệ?

Mã Dũng không chút chần chờ, lạnh lùng lắc đầu bác lệnh:

"Giám quân, lão chủ công không cho ngươi quyền ra lệnh cho thân vệ! Ngươi nên chọn kẻ khác!"

Quả nhiên…

Thật ngạo mạn…

Dám trái quân lệnh nha…


timviec taitro


Còn lại ra lệnh?

Đám Hán tướng không khỏi trợn tròn mắt, có mấy tên muốn nói, xong lại bị từng luồng khí uy áp đến từ thân thể to lớn như cột đình kia chặn cứng họng đến độ quên cả mình muốn nói gì, vội vàng câm cả miệng đứng nhìn.

Ban Siêu cũng cảm nhận được những luồng khí tức hung hãn kia. Ban tay nắm chặt đưa lên cung thành vái, Ban Siêu nói bằng giọng đanh gọn:

"Mã tướng quân, man tặc chắc chắn còn giấu lính giáp xanh ở ngoài kia. Lúc này ngoài ngài cùng thân vệ ra, Siêu e rằng không ai có thể địch lại chúng. Mong ngài đừng ngại góp một, hai sức lực."

"Ngươi không có quyền." Mã Dũng lạnh lùng nhắc lại, uy áp càng tỏa ra mạnh hơn.

Ban Siêu không chút thua kém, giọng vẫn rất kiên quyết:

"Tình hình chiến trường biến đổi không ngừng. Có câu: tướng ngoài biên ải có thể bất tuân quân lệnh, nói chi lúc này tình thế có biến, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục của nguyên soái. Siêu, mong ngài hãy ra sức."

Mã Dũng im lặng, thật ra lúc này trong lòng hắn có chút ngạc nhiên trước thái độ kiên cường của Ban Siêu. Xong, nhớ lại việc đại ca mình từng kể về hành động quỳ gối xin nhận sư phụ của tên giám quân trẻ, lòng hắn lại không khỏi phát sinh ra một chút thưởng thức. Hắn hừ mạnh, dọa đến mấy tên quân Hán ở gần đấy giật phắn người lên rồi mới nói như sấm:

"Cát Đàm, Mã Anh!"

Hai tên Hán tướng mếu mặt nhìn nhau như muốn khóc. Bọn hắn là Mã vệ, sẽ không ở lâu ngoài chiến trường nên vừa có người thay thế, chúng đã dẫn quân lồm cồm quay về tới. Vốn chúng định né Mã Dũng, ai dè…

"Có Cát Đàm (Mã Anh!)"

Mã Dũng dùng đôi mắt như ác thần quét qua khiến chúng rụt cổ lại rồi nói như lệnh:

"Hai người các ngươi ở lại đây bảo vệ an toàn cho giám quân."

Cát Đàm, Mã Anh nghe thế mừng rỡ hô lên:

"Mặt tướng tuân lệnh!"

Mã Dũng gật đầu, y lạnh lùng liếc quan Ban Siêu, sau đó lập tức dẫn thân vệ đi thẳng. Trước khi đi, lời của y mang theo sát khí dữ dội đổ ập xuống đầu hai tên tứ kiệt, ngũ kiệt khiến chúng vừa thở phào tưởng may mắn thoát nạn liền xám cả mặt mày, thiếu điều muốn té ngã ra đất:

"Cát Đàm, Mã Anh, nhiệm vụ bất thành tức là có tội. Đợi về đại doanh ta sẽ bẩm báo lại với chủ công, để ngài định đoạt!"

"Nhị ca a….Cái này là giận cá chém thớt a..." Bọn chúng rên rỉ.

"Lạc quân…"

Lạc An vô thức kêu lên trong khi mắt đang trợn trừng nhìn về phía cánh phải của giặc. Thật ra cũng không cần hắn nhắc, Khải Minh đã nhìn thấy một đoàn bụi mù đang dùng tốc độ cực cao phóng về phía bờ tường gần mặt sông. Quân Hán không hề cố gắng che đậy tung tích, có lẽ một phần do trong lòng Mã Dũng hãy còn khó chịu vì tên Giám quân trẻ tuổi dám ngang nhiên đối cứng với hắn, một phần khác lại chẳng phải vì khoảng cách giữa hai quân đã quá gần rồi, có muốn che đậy có khi lại còn làm giảm đi tốc độ ra quân, gây hỗn loạn không đáng mà hiệu quả thì lại chả đâu vào đâu? Tóm lại, lúc này, Khải Minh có thể nhìn thấy rõ ràng đoàn quân này tiến lên nhanh cỡ nào, và tất nhiên mục đích của chúng cũng không hề khó đoán.

Quân Hán, hay chính xác hơn là Ban Siêu, quả nhiên cuối cùng cũng nhìn thấu ý đồ của hắn rồi.

Chúng hiển nhiên đang muốn cử thêm binh mã đi chi viện cho thủy quân…

Nhìn số lượng thế kia, ắt hẳn không nhiều, hiển nhiên bởi vì ở đây còn đang đánh nhau um sùm, chúng làm sao dám chia nhiều quân cho được?

Xong, như vậy có nghĩa là chất lượng cánh quân kia không thể là hạng tầm thường. Tinh binh?? Hoặc ít nhất đám này phải đủ mạnh để một kẻ cẩn trọng như Ban Siêu dám đem cả chiến cục ra gửi gắm như thế.

Đối mặt với đám này, không nên lơ là chủ quan. Khải Minh kết luận.

Xong như vậy… lúc này mình nên ứng đối như thế nào đây?

Là mặc kệ chúng, hay là điều quân qua hướng đó chặn chúng lại?

Lại nói, cho dù Khải Minh không chịu mặc kệ chúng liệu có được nổi không? Tuy ở trận này, trong tay Khải Minh có tới hai ngàn Lĩnh Nam quân tinh nhuệ, xong đa số bọn họ đều đã phải đi theo Đào Kỳ tập kích thủy quân. Hiện tại số còn lại chỉ có hai trăm Lĩnh Nam quân cùng một trăm Lạc Vệ, để họ ở lại đây giao chiến còn có thể được, nếu lại tách họ ra…

"Quân sư, ngài không tin chúng ta?"

Bất ngờ, một tiếng nói đầy vẻ giận dỗi vang lên khiến Khải Minh giật nảy mình. Định thần nhìn lại, hóa ra là do Đô Kiên nói. Tên Đô Nhất Lang thấy Khải Minh nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc thì tỏ ra không vui nói:

"Quân sư, ở đây còn có tới mấy trăm chiến binh sẵn sàng ra trận, vì sao không sai sử? Chả lẽ ngài khinh rẻ chúng ta yếu đuối?"

"Đúng vậy, quân sư, xin hãy để ta ra trận!" Bố Tốc cũng chen vào.

"Quân sư, chúng tôi cũng là dân Nam, cũng cần gánh vác trách nhiệm, xin hãy dùng chúng tôi."

"Quân sư, chúng tôi có thể chiến."

Khải Minh không khỏi cứng họng. Hắn nhìn quanh những ánh mắt đang sục sôi chiến ý kia, đầu gật chậm rãi gật một cái mới nói:

"Được, mọi người đã quyết tâm vì dân tộc, tôi tất nhiên không thể thua kém." Đoạn, hắn quay sang đám Bố Tốc hô lớn:

"Bố Tốc, Đoạn Vĩ, Ngô Cái, Lê!"

Bốn người, hai cừ súy, hai thập phu trưởng Lĩnh Nam quân tức tốc bước lên chắp tay:

"Có!"

"Các người dẫn theo hai đội Lĩnh Nam quân cùng ba trăm binh sĩ, tìm mọi cách cản đường đám kia lại cho tôi."

"Rõ!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.