Sinh tử quan đầu, bấy giờ Đào Chiêu Hiển không còn kịp tính toán chi nữa. Mồ hôi to mồ hôi nhỏ thi nhau ứa ra trên mặt anh, cơ bắp gấp rút căng cứng. Bởi vì chiến đao đang bị Mã Anh khóa chặt không thể nào thu đao lại phòng thủ được, tốc độ chém của tên đánh lén lại quá nhanh nên cho dù Đào Chiêu Hiển có muốn lách người ra chỗ khác cũng không thể. Bí thế, chàng đành cắn răng làm liều, cánh tay trái vốn đang chuẩn bị đấm ra liền móc ngược che lên phần cổ, chân thì đạp mạnh nghiêng người qua bên… kẻ đang chém mình.
"Cái gì? Mày muốn tự sát?" Cát Đàm sáng cả mắt, hàm răng nhe ra trêu chọc:
"Biết điều thế là tốt đấy. Khà khà!!!"
Mã Anh cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ hắn đoán Đào Chiêu Hiển vận lực muốn lao ra chỗ khác nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần Đào Nhị Lang nghiêng người hắn nhất định sẽ uốn mạnh thân đao để kéo tên kia trở về. Còn bây giờ? Trong vô thức, Mã Anh khẽ buông lỏng nắm tay...
Phập!!!
"Hử?"
Máu nóng tóe ra, bắn hết cả lên mặt Cát Đàm. Thế nhưng khung cảnh đầu lâu văng lên cao như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện. Trái lại, một lưỡi đao lạnh như băng đột nhiên nương theo tia máu tiến vào trong tầm mắt của hắn.
"Hừ!" Roẹt!!!!
Cát Đàm đưa tay lên rờ mang tai đang chảy máu xối xả, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Mã Anh gằn lớn:
"Mã Vũ Tư, mày làm cái quỷ gì thế?"
Mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000188/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.