“Thầy, quân ta đánh hay quá nha!”
Trên một vùng đất cao trên dãy núi Ba, có một cô gái đang hết sức vui vẻ, nàng trầm trồ nhìn thủy quân Việt dù nhỏ bé hơn lại đang chiếm hết ưu thế, đánh đến thủy quân Hán không sao kháng cự được, bị đẩy dạt ra xa. Bên cạnh nàng, ông lão được gọi là thầy lại im lặng quan sát, trên miệng ông là một ngọn cỏ xanh mơn mởn, làm cho hình tượng vốn có phần tiên phong đạo cốt lại trở nên hóm hỉnh vô tư vô lự hơn nhiều phần. Hoặc dĩ, từ trên thân ông vốn đã toát ra luồng khí thế nhẹ nhàng như thế.
“Vẫn còn sớm lắm…” Tuy trong lòng ông đồng ý với lời của cô học trò nhỏ, xong vẫn từ tốn nói:
“Quân Hán chỉ mới đưa chút thuyền ra dọ thám thôi. Con nhìn kìa, chúng lại cử thêm viện binh rồi.”
“Xì, cũng chỉ cử thêm người đến chịu chết thôi.” Cô gái kia nâng chiếc nón tết bằng rơm lên che lấy ánh nắng, bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý đáp.
“Con cho là như vậy sao?” Ông lão ha hả cười to, đoạn, ông giật lấy một cành cây bên cạnh, phóng nó vào bụi lá rậm rạp đằng sau nói:
“Con chuột con, đi ra đi, còn định núp ở đấy đến bao giờ nữa?”
“A, ai đó? Mau xuất hiện!” Đến lúc này, cô gái mới giật mình phát hiện hóa ra có người ở bên cạnh rình mò thầy trò mình từ lâu, cô vội vàng lao đến che chắn thầy, thanh gươm không biết từ lúc nào đã nắm chặt trong tay, lăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000101/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.