“Chúng đã đến rồi!”
Thánh Thiên nắm chặt hai tay, dõi mắt nhìn theo những bóng đen đang chậm rãi di chuyển trên mặt sông rộng, hôm nay là một ngày nắng ráo, khí trời có chút oi, quả thật không phải là ngày có khí hậu lý tưởng cho một trận ác chiến. Thế nhưng, giặc đã đến, các nàng cũng chẳng ngại gì. Nàng vừa nghĩ, vừa nện bước chân trên những bậc thang gỗ của cái đài cao, nơi có bốn thân ảnh đang đứng sẵn, Vua Việt Trưng Châu, Nhị Vương Trưng Trinh, Bát Nạn Đại tướng Vũ Thị Thục cùng một ả, một tên võ tướng mặt còn trẻ măng, chính là Khải Minh, quân sư của Lĩnh Nam quân.
“Vua, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Thánh Thiên khom người, hết sức trịnh trọng nói. Trưng Châu cũng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hết sức trầm trọng nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt, trong đôi mắt trong vắt ấy là cả một cơn bão đang không ngừng loạn chuyển, không ngừng suy tính. Quân Hán đến với khí thế hung ác vượt quá sự tưởng tượng của nàng, cũng hoàn toàn khác hẳn với phong cách cầm quân chậm rãi nhưng hung hiểm của tên soái già mà nàng quen thuộc khiến Trưng Vương có chút dao động.
Mãi một lúc sau, đôi mắt ấy mới trở nên vững vàng trở lại. Hung ác thì đã sao? Đông đảo thì có như thế nào? Vốn dĩ các nàng từ ngày mới nhen nhóm ý chí đấu tranh đã không còn mảy may lo sợ thế giặc như lửa, sức giặc như thủy triều nữa, vốn dĩ nàng chỉ muốn dùng tấm thân này để khích lệ đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000100/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.