Minh vừa nói xong, Âu Mạn liền đứng ra, học mọi người chắp tay mà nói.
“Quân sư ngươi yên tâm, dù biết Cấm Khê có bại thì ta vẫn sẽ cùng ngươi tử chiến đến cùng.” Lời hắn nói làm Minh đứng hình, suy nghĩ mãi một lúc hắn mới hiểu ý tên này, vội vàng xua tay lắc đầu giải thích ngay.
“Âu Mạn anh hiểu sai ý tôi rồi, sỡ dĩ chúng ta cần thủ ở Cấm Khê chính là vì lúc này muốn rút khỏi nơi đó cũng đã quá muộn rồi, thay vào đấy ta nên cướp lấy thời gian chuẩn bị tốt hơn, cố gắng giải quyết những khúc mắc đang có phía trước mà thôi.”
Âu Mạn nghe thế không hiểu gãi đầu lui xuống, nàng Quốc cũng chau mày hỏi: “Quân sư nói như vậy là muốn chúng ta giải quyết vấn đề nội gián?”
“Chính có ý đó, nhưng đó chưa phải là tất cả.” Minh đáp.
Lúc này, Sáng thể hiện ra sự nhạy bén của hắn khi nhìn về thế cục chiến tranh, nhìn kỹ tấm bản đồ rồi lên tiếng: “Ý quân sư là muốn chuẩn bị một chiến trường tốt hơn?” Minh nghe vậy vui vẻ kêu lên: “Anh Sáng có ý gì mời nói.”
Sáng không hề ngại ngùng đứng ra hành quân lễ đáp.
“Vương, đại tướng quân, quân sư. Vốn dĩ chúng ta có tiên cơ ở Cấm Khê lại bị nội gián hủy đi mất vì thế mà chúng ta cần tìm một chỗ kiên cố hơn để chống lại quân Hán. Nơi đó tất phải có địa thế thích hợp, lại không sợ bị Hán quân vây khốn, lại không lo có gian tế phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-nam-ky/2000009/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.