Chương trước
Chương sau
Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Ninh Phỉ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu toàn là chuyện của Lang tộc.

Mặc dù anh rất hy vọng có thêm nhiều người khỏe mạnh gia nhập, nhưng nhóm người sói này rõ ràng khác với những thú nhân khác trong bộ lạc, họ không tự nguyện gia nhập bộ lạc mới vì không thể sống nổi mà là vì bị "bỏ rơi" nên phải miễn cưỡng gia nhập, họ sẽ không có cảm giác thuộc về bộ lạc này, và nếu gây chuyện thì sẽ càng rắc rối hơn.

Nhưng nếu thả họ về...

Thú nhân Hổ tộc tên Phong chính là tấm gương trước mắt, lúc đầu bọn họ không thể trực tiếp giết thú nhân đó, đến nay hắn lại gây cho mình nhiều phiền phức như vậy.

"Ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Ninh Chinh mơ màng ôm lấy Ninh Phỉ, hai tay không tự giác bắt đầu không thành thật. Thân hình gầy gò của linh miêu thật sự rất tuyệt, vòng eo mảnh mai, làn da mịn màng, chạm vào là không muốn buông tay.

"Đừng nghịch..." Ninh Phỉ quay đầu lại: "Bé Chinh, ngươi thấy... nên xử lý Lang tộc thế nào đây?"

Ninh Chinh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngươi muốn xử lý thế nào?"

"Ta sao? Ta muốn Lang tộc đầu hàng, nhưng lại không chắc ta có thể chế ngự họ. Nhưng ta không muốn thả chúng về, nếu thủ lĩnh Lang tộc đến một lần thì rất có thể sẽ đến lần thứ hai, đến lúc đó họ sẽ cấu kết nội gián với nhau."

"Ừm..." Ninh Chinh dụi đầu vào cổ Ninh Phỉ, giọng ồm ồm: "Vậy thì giết thủ lĩnh đó đi, sắp xếp người khác làm thủ lĩnh."

Ninh Phỉ kinh hãi: "Còn có thể làm vậy sao?"

Ninh Chinh nói: "Ngươi chỉ hận thủ lĩnh chứ không phải Lang tộc, đúng không? Hận ai thì giết người đó."

Ninh Phỉ:...

Anh cảm thấy mình như đang tự làm khó mình, tư duy của thú nhân luôn trực tiếp hơn nhiều so với loài người đã phát triển hàng nghìn năm. Ví dụ như thú nhân Lang tộc kia, sau khi sáp nhập bộ lạc liền loại bỏ hết gánh nặng, giết chết những người bất đồng quan điểm với hắn, trong mắt hắn chỉ có như vậy mới làm cho bộ lạc đoàn kết.

Còn anh, nếu không muốn Lang tộc đó trở thành mối đe dọa, chỉ cần giết thủ lĩnh và những người thân tín của hắn, rồi cử người mình tin tưởng làm thủ lĩnh là được.

Nghĩ đến đây, tư duy của Ninh Phỉ đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Được rồi, ngủ đi!" Ninh Phỉ đẩy tay Ninh Chinh đang để trên mông mình, sau khi thông suốt, cơn buồn ngủ liền kéo đến, khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Chinh ấm ức chớp chớp mắt, áp chế nhiệt độ trong lòng, lẩm bẩm rồi cũng thiếp đi.

Đợi Ninh Chinh ngủ say, Ninh Phỉ đột nhiên mở mắt. Anh nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt thầm thở dài, bây giờ Ninh Chinh càng ngày càng hành động vô liêm sỉ với anh, khiến anh không thể lờ đi được, đây không chỉ đơn giản là sự quấn quýt mà là do sự trưởng thành của hắn, nảy sinh những tình cảm không nên có với anh.

Anh không ngốc, nhưng anh cũng không dám buông thả bản thân. Đúng như Tiểu Sở đã nói. Anh có linh hồn con người nên rất coi trọng tình cảm, nhưng còn đối phương thì sao?

Nếu họ thật sự gặp người con gái mình thích, họ nên giải quyết thế nào?

Cảm giác bất an này thật sự rất khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Phỉ gọi Tôn Sâm đến.

"Cái gì? Muốn ta đến Lang tộc?" Tôn Sâm tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ninh Phỉ: "Ngươi không cần ta nữa?"

Ninh Phỉ dở khóc dở cười: "Ngươi nói gì thế?"

Tôn Sâm cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ trẻ con: "Ta không muốn đi, đây là bộ lạc của ta, tại sao ta phải rời đi!"

Ninh Phỉ nói: "Nếu ngươi có thể tiếp quản Lang tộc, thì cũng giống như bộ lạc của chúng ta phát triển thêm một nhánh mới. Ngươi vẫn là người của Cẩm Vinh... Nói như này, giống như ta là thủ lĩnh, nhưng ta cử người của mình đi phát triển bộ lạc mới, các bộ lạc này vẫn là một thể, chia sẻ tài nguyên với nhau."

"Vẫn là một thể?" Tôn Sâm vẫn chưa hiểu rõ.

"Đúng vậy, bộ lạc chính của chúng ta tên là Cẩm Vinh, sau này bộ lạc ngươi dẫn dắt cũng là Cẩm Vinh, nhưng là nhánh mới của bộ lạc chính, chủ yếu là Lang tộc." Ninh Phỉ giải thích.

Tôn Sâm gãi đầu: "Ta cần suy nghĩ kỹ."

Ninh Phỉ nói thêm: "Lang tộc đã đến một lần nhưng không thành công, chắc chắn sẽ không cam lòng. Ngươi cũng biết tình hình của bộ lạc chúng ta, nếu họ đến lần thứ hai, rất có thể cách phòng ngự của chúng ta lần trước sẽ không còn hiệu quả. Nhưng ta lại không dám hoàn toàn tin tưởng cho họ gia nhập bộ lạc, vì vậy ta muốn ngươi dẫn họ lập nên bộ lạc mới. Hơn nữa, trong đó có người quen của ngươi, hoàn toàn có thể trở thành thân tín tin cậy của ngươi. Đến lúc Lang tộc xâm lược, hai bộ lạc chúng ta cùng nhau chống địch, khả năng thắng sẽ cao hơn, đúng không? Giống như Hồ tộc đã giúp đỡ chúng ta, khi mối quan hệ giữa ta và Hồ tộc sâu sắc hơn, ta cũng sẽ để họ trở thành nhánh mới của bộ lạc của chúng ta."

"À, nói vậy thì ta hiểu rồi." Tôn Sâm lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

Ninh Phỉ lấy ra một tấm bản đồ mà anh đã vẻ, mở ra trước mặt Tôn Sâm nói: "Ngươi xem, đây là địa bàn của bộ lạc chúng ta, phía trên là khu vực Tam Bất Quản, phía dưới là địa bàn Lang tộc. Các ngươi có thể lập một bộ lạc ở đây." Anh chỉ vào một khu vực ở giữa bộ lạc của mình và Lang tộc: "Nơi này cách chúng ta chưa đến một ngày đi đường, là con đường tất yếu mà Lang tộc phải đi qua, không chỉ có thể chống địch, mà còn có thể dần dần thu hút người của bộ lạc đối phương - ta nhớ hình như có khá nhiều người không hài lòng với thủ lĩnh của họ, ngươi cứ thu hút những người đó về phía mình, sau đó chúng ta tìm cơ hội giết thủ lĩnh đó, trực tiếp chiếm lĩnh địa bàn của Lang tộc. Như vậy địa bàn của chúng ta sẽ mở rộng, có thể hình thành một bộ lạc lớn."

Tôn Sâm đột nhiên vỗ tay một cái: "Ta hiểu rồi, như vậy không chỉ mở rộng địa bàn mà còn có thể thu hút đối phương vào. Sau đó chúng ta vẫn là cùng một bộ lạc, chỉ là quản lý các khu vực khác nhau, đúng không?"

Ninh Phỉ gật đầu: "Đúng, chính là như vậy."

"Được, được, vậy bây giờ cần ta làm gì?" Tôn Sâm hỏi.

Ninh Phỉ nói: "Ta cần ngươi đi tìm những người bạn trước đây của ngươi hỏi xem, họ có muốn hợp tác với ngươi không.Ta sẽ hỗ trợ rất nhiều giúp ngươi phát triển một bộ lạc mới, được chứ?"

"Được, được." Khuôn mặt Tôn Sâm lộ ra vẻ phấn khích, vừa quay đầu liền chạy ra ngoài.

Những công việc nặng trong bộ lạc cơ bản đều giao cho nhóm người "tội lỗi" của Lang tộc làm, những thanh niên khỏe mạnh này làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc ngôi nhà đã có hình dáng, ước chừng rất nhanh sẽ xây xong.

Khai hoang tuy hơi phiền phức, nhưng với số người đông đúc cũng không thành vấn đề. Ninh Phỉ dự định nhân cơ hội này khai hoang thêm nhiều đất, trồng thêm khoai tây, khoai lang và ngô. Hạt giống dưa hấu mới nhận cũng chọn một mảnh đất dốc để trồng, nhiều mảnh đất trồng rau được mở ra, trồng các loại rau như cà chua, hẹ...

Trong bộ lạc những con lợn rừng đã mang thai, những con cừu non từ năm ngoái cũng đã lớn, và bụng của những con cừu cái đã bắt đầu tròn lên. Không chỉ vậy, trong không gian của Ninh Phỉ còn xuất hiện một giống cừu mới, đó là cừu lông dài.

Khi giống cừu này sinh ra, bộ lạc có thể nuôi dưỡng chúng, lông cừu là một tài nguyên quý báu, có thể dùng để làm len nỉ hoặc se thành sợi len, rất hữu ích. Đến lúc đó, họ sẽ phải xem cách làm bánh xe quay để se sợi.

Vài ngày sau, Tôn Sâm dẫn theo những người bạn cũ của mình đến gặp Ninh Phỉ, hứa rằng sau khi mùa xuân kết thúc, họ sẽ đi tìm nơi mới để lập một nhánh bộ lạc.

"Thật ra chúng tôi đã sớm muốn rời khỏi bộ lạc đó từ lâu, nhưng thủ lĩnh thật sự rất mạnh mẽ, và đó cũng là nơi chúng tôi đã sinh ra và lớn lên. Rời đi mà không biết phải đi đâu. Hiện tại thủ lĩnh Ninh đã cho chúng tôi cơ hội này, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt." Một thú nhân nhìn rất phấn khích, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Ninh Phỉ nói: "Chỉ cần các ngươi làm tốt, sẽ nhận được sự bảo hộ của Thần Thú. Nhưng nếu phản bội bộ lạc... Chúng tôi tự nhiên sẽ không ra tay với kẻ phản bội, Thần Thú sẽ giáng hình phạt xuống."

Tên thú nhân này dường như nhạy cảm với từ phản bội, hắn do dự một lát rồi nói: "Nếu chỉ vì bất đồng quan điểm mà rời đi thì sao?"

"Chỉ cần rời đi sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu rời đi rồi lại mang những thứ không thuộc về ngươi trong bộ lạc ra ngoài và tuyên truyền, gây hại cho bộ lạc, thì đó mới là phản bội."

Tên thú nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ không bao giờ phản bội bộ lạc, thú nhân không bao giờ phản bội bộ lạc của mình. Dù rời đi cũng chỉ vì bộ lạc không phù hợp với mình."

Ninh Phỉ lại nói thêm: "Bây giờ ngươi đã đến bộ lạc của chúng ta, ngươi được coi là người của bộ lạc. Nếu bộ lạc trước đã bỏ rơi ngươi mà tấn công bộ lạc chúng tôi, ta hy vọng ngươi có thể lấy dũng khí của thú nhân để bảo vệ bộ lạc của chúng tôi."

"Được!"

Những thú nhân khác trong bộ lạc không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ thấy Ninh Phỉ quá nhân từ. Tuy nhiên họ cũng biết số lượng thanh niên trẻ tuổi trong bộ lạc không nhiều, và nhóm Lang tộc này sẽ mang lại sức sống mới cho bộ lạc. Họ cũng không ganh tỵ khi Tôn Sâm có thể trở thành thủ lĩnh bộ lạc, nếu cho họ lựa chọn, họ thà ở lại bộ lạc này không đi đâu cả.

Dù sao thì đây là bộ lạc thoải mái nhất mà họ từng thấy, quan trọng nhất là có sự bảo vệ của Thần Thú và Sứ Giả của Thần Thú.

Một mùa xuân trôi qua, bộ lạc lại có thêm mười căn nhà mới, một trong số đó làm ký túc xá cho thú nhân Hổ tộc, những căn còn lại được phân cho những thú nhân khác. Như vậy mọi người không chỉ sống thoải mái hơn mà còn có thể chăm sóc tốt cho ngôi nhà, không để nhà cửa xuống cấp vì không có người ở.

Khu đất trên núi lại khai hoang thêm bảy, tám mươi mẫu, đều trồng ngô, khoai tây và khoai lang - những loại cây vừa cho năng suất cao vừa có thể no bụng. Thú nhân Hổ tộc mỗi ngày đều bán mặt cho đất, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, mỗi ngày mệt mỏi chỉ muốn nằm trên giường ngủ. Thức ăn của họ từ bánh và canh thịt ban đầu đã chuyển thành bánh và thịt hầm, đó là vì họ làm việc thật sự chăm chỉ.

Không chỉ vậy, thú nhân làm tốt nhất còn được thưởng một chân cừu nướng thơm phức, khiến những thú nhân khác thèm nhỏ dãi, đều ngấm ngầm quyết tâm cũng muốn được ăn chân cừu nướng ngon như vậy.

Phải biết rằng mặc dù bộ lạc của họ trước đây cũng ăn thịt nướng, nhưng khi đó cảm thấy thịt nướng thật ngon, nhưng khi đến đây mới phát hiện ra, thịt nướng ở đây mới là ngon nhất, còn những gì họ từng ăn trước đây... thật sự không thể diễn tả được.

Ninh Phỉ chọn một chỗ ở rìa lãnh thổ cho thú nhân Lang tộc để xây dựng bộ lạc mới.

Chỗ này chỉ cách trung tâm bộ lạc một ngày đi đường, có một con sông nhỏ uốn lượn có thể cung cấp nước, trên núi còn có vài nguồn suối.

Chỉ có điều nơi này đầy bụi rậm, muốn xây nhà trồng trọt thì phải chặt hết bụi rậm và cây cối để dọn chỗ. Tuy nhiên, địa hình ở đây bằng phẳng, là một nơi tốt để đóng quân của bộ lạc.

Những thú nhân tạm thời tìm vài hang động nhỏ để tạm trú, Ninh Phỉ gửi cho họ lửa, đồ gốm và giỏ tre làm cơ sở vật chất, trong giỏ còn có khá nhiều thịt khô, muối và bột ngô. Núi rừng giàu tài nguyên, chỉ cần họ chăm chỉ làm việc, chắc chắn sẽ không bị đói.

Quan trọng nhất là nơi này không chỉ là con đường duy nhất để Lang tộc đi qua để xâm chiếm mà còn thỉnh thoảng thấy bầy sói đến săn mồi, Ninh Phỉ cho rằng với khả năng của Tôn Sâm, việc lôi kéo những người sói không thích thủ lĩnh của họ là điều dễ dàng.

Tôn Sâm cùng em trai Tôn Lâm đến đây, họ để lại hai chị em nhà họ Tôn ở lại bộ lạc của Ninh Phỉ, dù sao hai chị em còn phải chăm sóc con non, đến nơi này sẽ khá khó khăn cho con non.

Nhưng đợi đến mùa xuân năm sau, chị em nhà họ Tôn sẽ đến đây giúp bộ lạc Lang tộc mới trong việc cày cấy mùa xuân.

Không lâu sau mùa xuân, trong đàn cừu và lợn đã lần lượt sinh con. Hơn nữa, những con cừu con trong không gian của Ninh Phỉ, đàn cừu đột nhiên trở nên khổng lồ.

Một số người già trong bộ lạc đảm nhận việc chăn cừu, còn những thú nhân nhỏ có thể biến thành hình người đều bắt đầu học kỹ năng săn bắn và chiến đầu từ những thú nhân trưởng thành. Cuộc xâm lược của Lang tộc lần này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho họ, vì vậy việc giáo dục những thú nhân nhỏ không thể quá nhẹ nhàng, mà còn phải để chúng biết sự cạnh tranh giữa các bộ lạc thú nhân khắc nghiệt đến mức nào.

Lông của kền kền nhỏ cuối cùng đã mọc đầy đủ, mới nửa năm tuổi nhưng kền kền nhỏ đã lớn gần bằng thiên nga và có thể bay rất cao.

Điều đầu tiên Đại Hắc làm khi đi săn về là dẫn đàn kền kền nhỏ ra ngoài, cho đến khi trời gần tối mới quay về. Về đến nơi, đàn kền kền nhỏ kêu la rầm rĩ chạy đến chân Tiểu Bạch, mong nhận được sự an ủi, hoặc khoe những vết thương bị "hành hạ" hay những vết rách trên bàn chân, mỗi con đều làm ra vẻ rất đáng thương, khiến Tiểu Bạch cảm thấy đau lòng.

"Chúng chỉ mới nửa năm tuổi..." Tiểu Bạch không nhịn được hỏi Đại Hắc: "Mức độ huấn luyện mỗi ngày liệu có quá nhiều không?"

Đại Hắc hừ lạnh: "Nửa năm tuổi thì sao? Kền kền nửa năm tuổi đã có thể đấu với rắn rồi. Chúng ta là kền kền, những kẻ mạnh nhất trong Vũ tộc, khi ta mới bốn, năm tuổi, ta đã rời tổ và bắt đầu sống độc lập, đến mười tuổi đã chiếm lĩnh một vùng núi rộng lớn!"

Tiểu Bạch mở miệng, nhìn những con kền kền nhỏ đang ngủ ngon lành sau khi ăn no, trong lòng vẫn có chút mềm lòng: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả, ngươi cũng thấy cuộc xâm lược của Lang tộc rồi, nếu không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, sau này sẽ trở thành kẻ thua cuộc. Chẳng lẽ ngươi muốn chúng lớn lên bị người khác ức hiếp sao?" Đại Hắc vẫn rất lạnh lùng.

Tiểu Bạch đương nhiên không muốn thấy những con non mà mình nuôi dưỡng bị bắt nạt, nhưng cháu trai của y đã hơn hai tuổi rồi, thậm chí còn chưa biết bắt thỏ, hầu hết các con non đều bắt đầu được huấn luyện sau khi chúng biến thành hình người.

Đại Hắc nói tiếp: "Vũ tộc là bá chủ của bầu trời, chỉ cần biết bay thì phải học cách chinh phục bầu trời. Hai con ưng non cũng mới bốn, năm tuổi, nhưng chúng đã học cách bay đường dài và săn bắn, kền kền thì mạnh mẽ hơn Hổ điêu và Kim điêu nhiều."

Tiểu Bạch thở dài, y vuốt ve đôi cánh của con kền kền nhỏ, biết rằng Đại Hắc nói đúng.

Thấy Tiểu Bạch đã mềm lòng, Đại Hắc lại nói: "Chỉ khi chúng mạnh mẽ, chúng mới có thể bảo vệ em trai mình, chẳng lẽ ngươi muốn chúng yếu đuối như ngươi sao?"

Tiểu Bạch:...

Y giận dữ trừng mắt nhìn Đại Hắc một cái, quay người bỏ đi.

Đại Hắc ngơ ngác, cảm thấy mình không nói sai chút nào, một năm nữa con cáo này cũng không thể đánh bại con kền kền nhỏ. Một thú nhân không đánh lại được một con non chẳng phải yếu đuối sao?

Tiểu Bạch ra khỏi phòng, đi tìm Ninh Phỉ.

"Huấn luyện con non?" Ninh Phỉ có chút ngạc nhiên khi Tiểu Bạch đưa ra đề nghị này.

Tiểu Bạch gật đầu nói: "Những con kền kền nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện rồi, ta nghĩ các con non khác cũng nên được tập trung lại để huấn luyện. Như vậy nếu gặp nguy hiểm, ít nhất chúng cũng có thể tự bảo vệ mình, thay vì run rẩy co rúm lại."

Cuộc xâm lược của Lang tộc lần này đã khiến nhiều con non sợ hãi. Những con làm tốt nhất là những con kền kền nhỏ, ít nhất bọn chúng sẽ dang rộng đôi cánh của mình để bảo vệ những con non khác, thậm chí có một con kền kền nhỏ đứng chắn trước mặt Tiểu Bạch.

Lúc đó Tiểu Bạch mới hiểu vì sao kền kền được gọi là những chiến binh mạnh nhất trong Vũ tộc, bởi khi gặp nguy hiểm, chúng không sợ hãi và rút lui, mà dũng cảm đứng lên đối mặt với nguy hiểm.

Ninh Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới việc huấn luyện con non, anh luôn cho rằng để những thú nhân ở đây sống theo thói quen tự nhiên của họ. Hơn nữa cuộc xâm lược của Lang tộc lần này thật sự đã tạo ra cảm giác nguy hiểm cho anh, nhưng anh chỉ nghĩ đến việc tăng cường giám sát xung quanh, chứ không nghĩ đến việc huấn luyện con non.

"Cũng tốt, mùa xuân đã qua, ta sẽ bàn bạc với mọi người xem phải làm thế nào để huấn luyện con non." Ninh Phỉ nói.

Những con non lớn nhất trong nhóm này khoảng bốn tuổi, còn nhỏ nhất mới vài tháng. Thật ra, bản năng của con non đã thể hiện khi chúng có thể chạy và bò, chúng sẽ tự nhiên luyện tập săn bắn và thể hiện những đặc điểm khác nhau của từng loài khi chơi đùa với bạn bè.

Nhưng Tiểu Bạch nói cũng đúng, nếu những con non có thể học cách tự bảo vệ mình, thì khả năng sống sót của chúng khi gặp nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.

Chỉ có điều hiện nay các loài con non trong bộ lạc khá đa dạng, mặc dù loài mèo chiếm phần lớn, nhưng vẫn có nhiều loài như gấu nâu trông vụng về nhưng thật chất có khả năng chiến đấu mạnh mẽ. Và ngay cả trong loài mèo, cũng có sự khác biệt, Hổ tộc thuộc loại mạnh mẽ, báo đốm lại thuộc loại phục kích, báo gấm và báo tuyết thì linh hoạt hơn. Họ cần phải thiết kế kế hoạch huấn luyện phù hợp với từng đặc điểm khác nhau của những con non này.

Lúc này có thể thấy con non hạnh phúc như thế nào khi có những thú nhân trưởng thành cùng loài. Ngoài những con mèo nhỏ khác nhau, còn có vài loài chim non khác nhau. Hải âu, đại bàng đầu trắng và chim ưng non chiếm một phần nhất định trong số trứng được ấp nở lần này. Nếu chỉ có hải âu và đại bàng vàng, các thú nhân trong bộ lạc có thể dạy dỗ, nhưng các con non của những loài chim khác sẽ gặp chút rắc rối, vì có những con non có thói quen mà họ không biết.

Tuy nhiên, ngoài những con kền kền nhỏ, những con non khác của loài chim hiện vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới mọc lông tơ, còn chưa biết bay, thậm chí không lớn bằng gà mái trong sân, mỗi ngày chỉ biết mở miệng đòi ăn.

Ninh Phỉ cũng hy vọng sẽ có thêm nhiều Vũ tộc đến, hiện tại chỉ có quân trên mặt đất, quân trên không còn rất ít, nhưng trong chiến đấu, khả năng của quân trên không linh hoạt hơn nhiều so với quân trên mặt đất.

Tối hôm đó, khi ăn cơm, Ninh Phỉ nói với đám thú nhân về đề nghị của Tiểu Bạch.

Lão Thạch Đầu liên tục gật đầu: "Đây là chuyện tốt, tập trung chúng lại huấn luyện còn hơn là để chúng mỗi ngày chơi bời lêu lổng." Ông đã chịu đựng rất nhiều, những con non này đầy năng lượng, thường xuyên trốn ra khỏi nhà trẻ chạy loạn khắp nơi, làm gà vịt kêu la om sòm, thậm chí không để trứng nữa.

Hơn nữa, những chiếc bát đĩa mà ông làm bằng đất nung, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ thấy trên chúng có dấu răng hoặc dấu chân, khi bắt được "tội phạm" thì chúng còn học được cách tỏ vẻ đáng yêu xin tha, khiến ông không nỡ mắng, cuối cùng đành thả tội phạm ra - sau đó, những con non này lại tiếp tục gây rối.

Lúc đầu chỉ có ba con báo nhỏ và hai con sói con, tình trạng này không thường xuyên xảy ra, vì Đại Hoa có thể trông chừng những con non này. Nhưng bây giờ mặc dù có nhiều thú nhân trưởng thành trong bộ lạc hơn, nhưng ai cũng bận rộn, chỉ có Tiểu Bạch và Bồ Đào là có thể chăm sóc những con non này.

Tiểu Bạch mềm lòng, Bồ Đào lại nuông chiều, điều này khiến các con non gần như không có quy củ!

Ninh Phỉ suy nghĩ một lúc, quyết định lấy ra giáo trình huấn luyện mà mình từng sử dụng.

Không cần phải tập mang vác nặng, vì thú nhân trưởng thành vốn đã có sức mạnh vượt trội, đây là lợi thế bẩm sinh. Tuy nhiên, những bài tập như chạy vượt chướng ngại vật và những thứ tương tự có thể bắt đầu trước nhưng trước tiên cần phải chuẩn bị sân tập.

Các con non không ngờ rằng chỉ vì vài lời của Đại Hắc mà thời gian vui chơi của chúng bị rút ngắn hơn một nửa. Hiện tại, các con non đang nằm trên quảng trường, nghe Mục Vân Sở kể chuyện.

Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung? Chuyện đùa gì vậy, khỉ làm sao có thể mạng bằng họ? Phải biết rằng khỉ nằm trong danh sách thức ăn của báo hoa và một số loài chim.

Nếu đổi lại là họ đại náo thiên cung, chẳng phải sẽ còn kích thích và thú vị hơn sao?

Heo còn có thể đánh nhau? Heo chẳng phải để ăn sao/

Long Vương là thứ gì? Có ăn được không? Ăn như thế nào? Có ngon không?

Quả đào tiên có ngon hơn đào trong bộ lạc không?

Ăn ăn ăn...

Những con non nghe chuyện mà chảy nước miếng, trong đầu chúng hoàn toàn nghĩ về chuyện ăn uống.

Mùa xuân này, ngoài áp lực từ Lang tộc, còn có một tin vui bất ngờ.

Bạn đời mới của Lão Thạch Đầu, báo hoa tên Nguyệt Nhi đã mang thai!

Khi Lão Thạch Đầu biết tin này, cả bộ lạc đều ngạc nhiên, Dù sao cháu của ông đã khá lớn rồi, ông đã ngoài bốn mươi tuổi, không ngờ vẫn có thể làm cha một lần nữa.

Ninh Phỉ biết chuyện này cũng rất sốc, Nguyệt Nhi đã ngoài ba mươi tuổi, cũng là một sản phụ cao tuổi, dù đã đến bộ lạc này, mỗi ngày ăn uống đầy đủ và được điều dưỡng khá tốt, nhưng trước đó cuộc sống không được thuận lợi. Thời điểm tốt nhất để sinh sản của thú nhân là từ khi trưởng thành đến khoảng hai mươi lăm tuổi, hiếm khi có thú nhân cái nào ngoài ba mươi mà vẫn có thể mang thai.

"Bảo Nguyệt Nhi yên tâm dưỡng thai, không nên làm việc nặng. Dù sao cũng đã lớn tuổi, cần phải chăm sóc cơ thể kỹ lưỡng." Ninh Phỉ cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Lão Thạch Đầu.

Trên thực tế, thú nhân cái dù đang mang thai cũng không ảnh hưởng đến việc săn bắn, thậm chí đôi khi còn hung dữ hơn thú nhân đực. Nhưng đây là sản phụ cao tuổi, nếu như có chuyện gì...

Phi phi phi, không có chuyện gì cả!

Việc Nguyệt Nhi mang thai mang lại hy vọng cho các thú nhân lớn tuổi trong bộ lạc, vơi thú nhân, chỉ cần còn khả năng sinh sản thì vẫn được coi là trưởng thành, không phải là người già, bình thường ở tuổi của Lão Thạch Đầu, khả năng săn bắt đã dần giảm sút, đừng nói đến chuyện khiến bạn đời mang thai. Nhưng Lão Thạch Đầu vẫn khỏe mạnh, đấu với ba con sói một lúc mà không chút nao núng nào!

Bộ lạc này quả nhiên được Thần Thú che chở!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.