Chương trước
Chương sau
Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Mười con hổ lớn bị Quang thủ lĩnh ấn đầu bắt ký hợp đồng lao động không công một năm. Hơn nữa sau khi về nhà nghỉ ngơi hết mùa tuyết, xuân đến lại phải đến đây làm việc, làm hết một năm mới thôi.

Ký xong "hợp đồng", Quang thủ lĩnh lại mua mười mấy cái bình và đổi lấy phương pháp chế tác thịt xông khô. Mùa đông năm trước tuy rằng họ không phải chịu đói, nhưng ngày thường lãng phí nhiều thịt như vậy trong người cũng không thấy thoải mái , cho nên cũng muốn học tập phương pháp bảo quản thịt này.

Ninh Phỉ vui sướng trao đổi phương thức với Quang thủ lĩnh, sau đó tiễn hắn đi.

Mười con hổ bị trói lỏng, ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm trên quảng trường. Ban đầu bọn họ biến thành hình người, tiếc là không mặc quần áo, bị các thú nhân khác nhìn chằm chằm nửa ngày cũng thấy hơi ngại, cho nên bây giờ cũng không dám đổi về hình người.

Ninh Phỉ cố ý tìm mấy cái váy bố cũ ném tới trước mặt bọn họ "Nào, mặc quần áo xong rồi đi làm việc. Làm không xong thì không có cơm ăn."

Nhóm hổ lớn xoa xoa cái bụng đói meo, chán nản biến thành hình người, mặc váy vào.

Có thêm mười kẻ cường tráng tới, những thú nhân xây nhà cực kỳ vui vẻ, lập tức giao cho họ công việc nặng nhọc nhất. Ninh Phỉ cũng nói rồi, chỉ cần đừng để họ mệt đến mức không làm việc nổi là được, có thể thoải mái sai sử.

Giải quyết xong đám mèo lớn này, Ninh Phỉ dời mắt đến đám thú nhân tộc sói.

Có hơn ba mươi thú nhân tộc sói bị bắt giữ, đa số đều là đám người dũng mãnh xông vào đầu tiên. Kết quả chưa kịp giương vuốt đã bị xông đến mức hôn mê tập thể.

Quả là ví dụ điển hình của câu "Đánh giặc chưa thành người đã mất, lệ rơi đẫm áo chuyện anh hùng."

Chỉ tiếc là "anh hùng" lại biến thành một đám chó hoang xám xịt.

Chó hoang nhìn ngóng đám thú nhân tộc hổ dùng sức lao động để đổi lấy đồ ăn và tự do, thèm muốn vô cùng lại không có được. Bọn họ cũng không nghĩ là bản thân lại bị trói trên quảng trưởng như vậy, không những khó chịu mà miệng vết thương còn bị dây thừng cứa vào đau rát.

Một con thú nhân vũ tộc từ trên trời đáp xuống "A Phỉ, thủ lĩnh tộc sói không chịu đổi bọn chúng về, nói là nếu bị bắt thì sẽ phải chết, cho nên..." Hắn thương hại nhìn đám thú nhân trên quảng trường, thấy bọn chúng cũng rất khổ sở.

Thanh âm của Đại Vũ không lớn không nhỏ, vừa đủ để bầy thú nhân tộc sói này nghe được. Tia hy vọng trong mắt chúng dần ảm đạm, nghĩ đến viễn cảnh bản thân bị đánh gãy chân tay ném ra ngoài, liền cảm thấy vô cùng khổ sở.

Lúc này, Tôn Sâm đi đến trước mặt Ninh Phỉ, thấp giọng nói vài câu.

Ninh Phỉ trầm mặt nói: "Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Ngươi nên nhớ rằng, suýt chút nữa chúng ta đã bị họ giết."

Tôn Sâm cười cười, lại nói thêm vài câu.

Ninh Phỉ cười lạnh nói: "Ngươi có thể đảm bảo chứ? Chỉ cần bọn họ làm trái, ta có thể sẽ đuổi các ngươi đi hết, ngươi có thể tưởng tượng được chứ?"

Tôn Sâm gật đầu.

Ninh Phỉ nói: "Vậy ngươi tìm đồng bạn của ngươi lôi ra đây trước đi."

Tôn Sâm đi đến trước mặt một thú nhân tộc sói, thấp giọng nói: "Ta đã cầu xin thủ lĩnh, thủ lĩnh sẽ không giết các ngươi, nhưng muốn các ngươi phải làm việc."

Tên thú nhân tộc sói kia lập tức hỏi: "Làm việc giống đám tộc hổ kia sao?"

Tôn Sâm lắc đầu nói: "Không phải, Thủ lĩnh tộc hổ thường giao dịch với bọn ta, ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm, cho nên thủ lĩnh chấp nhận tha thứ sai lầm cho đám tộc hổ kia, chỉ cần bọn họ làm việc một năm là được. Nhưng các ngươi lại không giao dịch gì với bọn ta, hơn nữa các ngươi lại chủ động xâm lấn bộ lạc của bọn ta... Cho nên..."

"Ta, ta nguyện ý!" Một kẻ bên cạnh thú nhân tộc sói kia cướp lời. Hắn không quen biết Tôn Sâm, trước kia cũng không ở cùng bộ lạc, nhưng so với việc bị đánh gãy tay chân ném ra ngoài, hắn tình nguyện làm việc.

"Ta cũng tình nguyện!" Các thú nhân khác lớn tiếng nói.

Tôn Sâm khó sử nhìn bọn họ, "Ta và các ngươi không quen không biết, lỡ như các ngươi bỏ chạy thì tính sao đây? Ta chỉ có thể đảm bảo cho đồng bọn của mình. Nhưng..." Hắn nhìn về phía đồng bọn đứng trước mặt mình, nói: "Nhưng nếu các ngươi chạy trốn, ta cùng anh chị em trong nhà đều sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc. Cho nên ta không biết, liệu ngươi có phản bội ta hay không."

Tên thú nhân kia thở dài, nói: "Ta sẽ không phản bội ngươi, ta cũng không muốn chết... Ta tuyệt đối sẽ không trở về bộ lạc trước kia, tên thủ lĩnh kia cũng chẳng hề đối xử tốt với bọn ta.

Hắn nhẹ giọng kể về bộ lạc cho Tôn Sâm nghe.

Thủ lĩnh mới này không giống như thủ lĩnh trước đây, hắn ta mạnh mẽ mà hung ác, lại còn rất tham lam. Thủ lĩnh không cần đi săn, nhưng hắn lại chiếm chỗ thịt ngon nhất của con mồi. Hơn nữa các thú nhân mà hắn tin tưởng còn cưỡng chế chiếm đoạt các cô nương tốt đẹp nhất trong bộ lạc, mỗi kẻ lại còn chiếm đoạt một lúc nhiều nàng.

Tên thủ lĩnh này có rất nhiều thủ đoạn, nếu thú nhân nghe lời hắn sẽ được chia thêm chút thức ăn, nhưng nếu không nghe lời, hắn sẽ chia thiếu, chỉ có thể miễn cưỡng đủ ăn. Thú nhân nào trái ý kiến với hắn, lập tức bị chụp cho tội danh phản bội bộ lạc rồi đuổi đi, sau đó sẽ bị mấy kẻ thủ lĩnh tin tưởng nhất giết chết.

Thật ra yêu cầu của các thú nhân không hề cao, chỉ cần có thể sống tốt, có cơm ăn no mà thôi. Sau vài lần, liền chẳng có ai phản bác tên thủ lĩnh này nữa, mà trở nên vâng vâng dạ dạ vô cùng nghe lời, sợ bản thân lâm vào hoàn cảnh như mấy người trước đó.

Dù cường quyền áp bức sẽ dẫn đến đấu tranh, nhưng đa số dân chúng lựa chọn kéo dài hơi tàn, chắp vá tồn tại.

Tôn Sâm kể lại cho Ninh Phỉ nghe những chuyện này, Ninh Phỉ không nhịn được nhíu mày. Anh bảo Tôn Sâm đưa thú nhân này đến nhà mình, hỏi han cẩn thận về thủ lĩnh tộc sói kia.

Cách thủ lĩnh tộc sói này hành động khiến người ta vô cùng nghi hoặc, hắn giống như không phải cư dân nguyên bản của thế giới này, mà tộc sói cũng không xuất hiện phát minh vượt thời đại nào giống bọn họ, thậm chí còn chưa có lửa.

Thú nhân này không những khai hết tất cả mọi việc, mà còn chỉ ra hai tên thú nhân bị trói chặt vốn là tâm phúc của thủ lĩnh kia, đôi tay bọn hắn đều đã nhuốm máu đồng loại!

Ninh Phỉ bảo Tôn Sâm đưa thú nhân này ra ngoài, sau đó lại gọi một thú nhân khác không phải bạn họ vào hỏi chuyện, kết quả hắn cũng trả lời giống hệt kẻ trước.

Thủ lĩnh tộc sói hiện tại có nhiều thủ đoạn, tác phong lại vô cùng quỷ dị, nhưng dường như hắn không hề có ý định giúp bộ lạc phát triển tốt đẹp hơn.

Sau khi đưa thú nhân kia ra ngoài, Mục Vân Sở nói: "Chẳng lẽ hắn cũng xuyên đến đây? Cũng không giống lắm...Đầu óc tên này cũng quá ngu ngốc rồi. Nhưng thủ đoạn như thế này cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, tôi luôn cảm thấy thủ lĩnh tộc hổ đã rất thông minh, không ngờ kẻ kia..."

"Để tôi hỏi trước." Ninh Phỉ nói xong liền tiến vào không gian "Cẩu Đản, rốt cuộc cái tên thủ lĩnh tộc sói kia có lai lịch thế nào? Chẳng lẽ hắn ta cũng xuyên đến đây?"

Cẩu Đản nói [ không phải, hắn là người của thế giới này]

"Nhưng tác phong hành sự của hắn không giống với người của thế giới này cho lắm." Ninh Phỉ cảm thấy hơi đau đầu.

Cẩu Đản nói [ có gì không giống chứ? Thế giới này nhiều thú nhân như vậy, ngài có thể đảm bảo ai cũng giống nhau ? Cũng giống như thế giới trước kia của ngài vậy, người với người hoàn toàn khác biệt, đúng không? ]

Ninh Phỉ sửng sốt một chút, cười khổ nói: "Là ta nghĩ nhiều rồi."

Anh ra khỏi sừng trâu, sau đó lại nói với Mục Vân Sở: "Là người nơi này, chỉ là tính cách có chút vấn đề mà thôi."

"Tôi vẫn luôn cho rằng người nơi đây đơn thuần chất phác, hiện giờ lại thấy... Sau này làm việc e là phải cẩn thận hơn rồi." Mục Vân Sở bắt đầu lo lắng.

Bọn họ thường ngày cũng không kiểm tra nhân phẩm của mọi người trong bộ lạc, cơ bản đều dựa vào duyên phận, hơn nữa bọn họ cũng chủ quan nghĩ rằng bản tính của các thú nhân trong thế giới này đều lương thiện. Mà thủ lĩnh tộc sói này lại khiến họ phải đổi mới cái tư duy cố chấp ấy, vốn dĩ trong thế giới này, ngoại trừ thú nhân thuần phác, cũng có những thú nhân thích châm ngòi gây chuyện, và loại người gian trá tàn nhẫn như thủ lĩnh tộc sói.

"Chỉ cần có ý nghĩ khác đôi chút, liền sẽ hình thành các tính cách khác nhau." Ninh Phỉ thở dài nói: "Tôi quên mất có người từng nói rằng, tôi cần phải đánh giá lại thế giới này kỹ càng đôi chút."

"...Còn đám thú nhân tộc ói thì phải xử lý sao bây giờ?" Không phải một hia tên, mà hơn ba mươi tên, quả thực khiến người ta phát sầu.

Ninh Phỉ rũ mắt suy nghĩ, nói: "Giết hai tên tâm phúc kia, sau đó nói với những kẻ còn lại, chỉ cần chúng làm việc thật tốt sẽ được cấp nhà ở bộ lạc, có quyền cư trú vĩnh viễn. Nếu làm không tốt... Đều sẽ bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài. Kẻ chạy trốn nếu bị bắt được, giết không tha!"

"..A Phỉ." Mục Vân Sở lo lắng nhìn Ninh Phỉ, "Như vậy có ác quá không? Cái vụ giết người ấy."

Ninh Phỉ thở dài nói: "Tôi cũng không muốn giết người, nhưng cậu cũng biết đấy, chúng ta không phải là người phát ngôn thật sự gì gì đó của Thần Thú, hiện giờ lại muốn bảo vệ một bộ lạc lớn như vậy, sơ sẩy một chút là phải đổi bằng mạng người. Tôi không muốn bộ lạc mình vất vả gây dựng lại bị người ta..."

Mục Vân Sở đột nhiên nói: "Tôi hiểu ý anh, là tại tôi nghĩ sai rồi. Ngày thường sống thảnh thơi quá, tôi suýt quên mất thế giới này vốn dĩ là cái dạng gì." Y dùng sức xoa xoa giữa mày, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trầm xuống "Xã hội không văn minh, đôi khi chỉ có thể dùng bạo lực mới trấn an được lòng người, hơn nữa chúng ta còn phải bảo vệ người nhà và đồng bọn của mình. Thật sự rất giống như hồi mạt thế, nếu ngươi không vì bản thân mà hy sinh kẻ khác, thì người khác cũng sẽ có cả đống lý do để làm hại ngươi. So với việc bị người ta hại, chi bằng dứt khoát trực tiếp ra tay."

"Đừng có cực đoan như thế." Ninh Phủ vỗ vai Mục Vân Vũ, "Đa số người nơi này vẫn tốt mà, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình với mấy tên hung tàn tiếp tay cho giặc kia. Tôi muốn giết hai kẻ kia, không phải vì bọn hắn là tâm phúc của tên thủ lĩnh tộc sói, mà bởi vì trên tay chúng nhuốm đầy máu của đồng bọn. Một kẻ đến bạn mình còn dám giết, vậy thì chúng ta tuyệt đối không nên dây dưa với hắn."

Mục Vân Sở cười cười "Đau đầu thật."

Vì để tránh sai sót, Ninh Phỉ hỏi thăm vài thú nhân tộc sói, kết quả thu được cơ bản là giống nhau. Lúc anh lôi hai tên thú nhân kia ra, trên gương mặt hai gã hiện rõ sự kinh hoảng và chột dạ.

"Thú nhân giết hại đồng bọn sẽ bị Thần Thú ghét bỏ. Khi một thú nhân trên tay nhuốm máu đồng bọn, hắn không xứng đáng tồn tại nữa."

Ninh Phỉ đứng trên quảng trường, lớn tiếng nói: "Bộ lạc chúng ta là một bộ lạc hoà bình văn minh, chúng ta không chủ động xâm lấn bộ lạc khác, nhưng nếu có kẻ muốn đặt nanh vuốt trên cổ chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không ngồi im chờ chết! Hai gã thú nhân này, bọn hắn giết cả đồng bọn của mình!"

Thanh âm của anh vừa đủ để các thú nhân làm việc trong bộ lạc đều nghe thấy, khi nghe được có kẻ xuống tay giết chết đồng bạn của mình, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

Hai gã thú nhân kia vội vàng nói: "Là do thủ lĩnh bắt bọn ta giết họ, thú nhân phản bội thủ lĩnh chắc chắn không thể tồn tại!"

"Ngươi nói bậy!" Có thú nhân tộc sói phản bác " Người rời đi vốn dĩ còn có thể tìm bộ lạc mới để sinh sống, nhưng các ngươi lại giết bọn họ! Hơn nữa cũng không hề có ai muốn phản bội thủ lĩnh và bộ lạc, chẳng qua bọn họ không muốn sống ở cái bộ lạc đó nữa mà thôi!"

"Rời khỏi bộ lạc chính là phản bội! Mấy tên tộc sói ở bộ lạc này vốn dĩ trước đây phản bội bộ lạc và thủ lĩnh của chúng ta, mới có thể ở bên cạnh kẻ địch!" Một trong hai gã thú nhân kia la lớn: "Nếu bọn họ không phản bội thủ lĩnh, thì đã sớm thả chúng ta ra rồi!"

Tôn Sâm lạnh lùng nhìn thú nhân kia, tức giận thở hổn hển.

Ninh Phỉ kéo tay hắn lại, cười nhạo một tiếng nói: "Ta lười nghe lời vô nghĩa của các ngươi, Thần Thú nói, mỗi một thú nhân là một cá thể tự do, cho dù là ai cũng không thể hạn chế người khác. Đương nhiên, các thú nhân tụ tập với nhau là vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn. Thú nhân rời khỏi bộ lạc chỉ cần không làm ra chuyện gì có hại đến bộ lạc và đồng bạn, thì cũng không vi phạm quy định củ Thần Thú. Ngươi theo thủ lĩnh xâm lấn bộ lạc khác, giết chết vô số thú non và thú già, hắn lại chẳng màng đến tính mạng của các ngươi. Mà ta lại không so đo tính toán hiềm khích trước đây, thu nhận các ngươi, cho các ngươi cơ hội vĩnh viễn sống ở bộ lạc. Nhưng ta có mềm lòng đến mấy, cũng không thể bỏ qua cho những kẻ dính máu đồng bạn."

Anh nói xong liền vỗ tay.

Vài thú nhân liền đi tới, bịt miệng hai gã thú nhân kia, rồi dùng sức trực tiếp bẻ gãy tay chân của hai gã. Sau đó Đại Hắc và Đại Vũ quắp lấy hai gã thú nhân này, giương cánh bay vào sâu trong rừng rậm...

Đây là lần đầu tiên Ninh Phỉ để lộ một bộ mặt máu lạnh của mình, cũng là lần đầu tiên sau khi tới thế giới này, dùng phương thức này để giết chết thú nhân.

Các thú nhân tộc sói đều được cởi trói, mà bọn họ cũng không có ý định rời khỏi nơi này. Chỉ cần làm việc là có thể sống, có cơm ăn. Người già trẻ nhỏ không bị giết chết, cũng không cần lo lắng về việc khác loài.

Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có chỗ ở, nhưng thủ lĩnh nơi này cũng nói rồi, chỉ cần làm việc tốt liền có cơ hội có nhà, điều kiện sinh hoạt ở đây thực sự tốt hơn bộ lạc lúc trước rất nhiều.

Ninh Chinh khiêng con mồi trở về, được biết Ninh Phỉ ở trong phòng ngẩn người rất lâu mà vẫn chưa ra ngoài. Hắn nghe Đại Vũ và Mục Vân Sở kể lại chuyện xảy ra trong bộ lạc ngày hôm nay, ừ một tiếng tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Thật ra hôm nay hắn muốn ở lại trong bộ lạc, nhưng hôm qua không đi săn, đồ ăn cũng không còn nhiều, cho nên sáng sớm hắn đã phải đem theo người vào núi.

Ninh Phỉ chưa bao giờ nhốt mình trong phòng, Mục Vân Sở lo rằng chuyện xảy ra hôm nay sẽ khiến Ninh Phỉ thấy áp lực.

Y chui vào sừng trâu an ủi Ninh Phỉ, nhưng bản thân Ninh Phỉ lại không tìm được kẻ nào có thể an ủi mình. Anh gánh vác hưng thịnh của cả bộ lạc, tuy rằng ngày nào cũng thấy anh tràn trề năng lượng, nhưng đâu ai biết được anh áp lực đến mức nào đâu?

Mục Vân Sở có ngốc cũng sẽ không đánh đồng bộ lạc này với thế giới văn minh. Thế giới văn minh có pháp luật quy định, những khuôn khổ đó định hình hành vi của con người. Còn nơi này không có quy định kỹ càng tỉ mỉ gì cả, mọi thứ đều thuận theo tập tính hoang dại của dã thú mà thành hình.

Nhưng muốn thống trị một cái thôn, lập nên một thị trấn, quả thực rất khó khăn.

Ninh Phỉ nói với y, từng có một người xuyên đến xã hội nguyên thuỷ, vì khiến xã hội ấy phát triển quá nhanh, kết quả không lâu sau liền dẫn đến chiến tranh liên miên. Anh không muốn hình thành một thế giới như vậy, nói cách khác là, nếu không thể tránh được chiến tranh, thì hãy để chiến tranh xuất hiện càng chậm càng tốt. Cũng vì lý do đó, mặc dù Ninh Phỉ đã tạo ra được sắt, nhưng lại đem chúng chế thành đồ dùng làm nông hoặc làm bếp, hoàn toàn không làm thành vũ khí, trong bộ lạc ngay cả dao phay cũng chỉ có ba bốn cái mà thôi, hơn nữa chỉ có lúc cần phải cắt thịt mới có thể hỏi mượn Ninh Phỉ.

Vũ khí chính của thú nhân là móng vuốt sắc bén và hàm răng, bọn họ đã quá lợi hại so với người thường, hơn nữa còn rtấ cường tráng, nếu còn sử dụng vũ khí sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ít nhất anh không muốn tự tay tạo ra vũ khí. Nếu là thú nhân trăm năm sau phát minh ra vũ khí, chính là do thời đại phát triển tiến bộ mà thôi.

Hiện giờ bộ lạc này, kẻ có thể nói chuyện trao đổi với anh cũng chỉ có Mục Vân Sở mà thôi, nhưng Mục Vân Sở cũng biết rõ năng lực của mình có hạn, đừng nói đến quản lý một bộ lạc, ngày nhỏ chức lớp trưởng y còn chưa làm nổi. Y tự hiểu thế, nên chỉ có thể tận lực góp ý cho Ninh Phỉ, hoặc dùng năng lực của mình để cải thiện bộ lạc.

Nhưng y cũng biết, bản thân không có cách nào chia sẻ áp lực với Ninh Phỉ.

Nhưng Ninh Phỉ như thế này lạ khiến y quá mức lo lắng.

"A Chinh!" Mục Vân Sở đột nhiên gọi Ninh Chinh lại, y nói: "A Phỉ rất mệt, ta hy vọng ngươi có thể an ủi anh ấy một chút."

Ninh Chinh yên lặng nhìn y một cái, xoay người vào phòng.

Mục Vân Sở cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Ninh Phỉ tựa lưng vào tường, đầu óc ong ong.

Anh nhớ tới lúc trước, khi anh làm nhiệm vụ giữa những ngày mưa bom bão dạn. Có nơi phải cẩn trọng đề phòng cả nữ nhân yếu ớt và mấy đứa bé, bởi vì ngươi sẽ không biết được bản thân liệu có bị đâm chết bởi mấy đứa nhóc gầy yếu chỉ mới mười tuổi đó hay không.

Bản thân anh cũng biết mình là thanh đao nhọn của quốc gia, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh rồi chấp hành nhiệm vụ là được, chẳng cần phải gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề.

Nhưng hiện tại sống ở nơi này, anh không thể biến bản thân thành đao nhọn, trở thành vũ khí. Anh không cần suy nghĩ chiến thuật, cũng chẳng cần luyện tập kỹ xảo, mà phải suy nghĩ khắc sâu mọi sự tình.

Làm sao để dẫn dắt một đám người sống thật tốt, không phải một hai năm, không phải tám năm mười năm, mà là một đời người.

Đời thú nhân rất dài, cơ bản giống như con người. Tuy rằng bọn họ sau bốn mươi tuổi sẽ bắt đầu già, nhưng đó cũng chỉ là vì chất lượng cuộc sống có vấn đề, khi chất lượng cuộc sống được cải thiện, tuổi già cũng sẽ chậm lại.

Người trong bộ lạc ngày càng nhiều, trách nhiệm của anh cũng mỗi lúc một lớn, việc cần suy nghĩ cũng dần phức tạp hơn.

Ninh Phỉ vốn dĩ cho rằng chỉ cần cho nhóm người này cơm ăn no áo mặc ấm là đủ, nhưng thủ lĩnh tộc sói lại đánh cho anh một cú, khiến anh càng khắc sâu cảm nhận khó khăn của người sáng lập bộ lạc.

Giống như một người khởi nghiệp từ đôi bàn tay trắng, tuy rằng có một vài người có thể làm việc, nhưng bên cạnh lại không có tâm phúc có thể trao đổi thương lượng cùng, hơn nữa cũng chẳng thể san sẻ thấu hiểu áp lực, khiến anh thấy vô cùng gian khổ.

Bộ lạc của anh ban đầu chỉ có hai người, hiện giờ đã thành bộ lạc lớn gồm cả trăm người. Nghe vậy cứ thấy tốt, nhưng giống như tên Phong kia đã nói, bộ lạc này toàn người già và trẻ con, nếu gặp chuyện lại chẳng có được mấy thanh niên cường tráng có thể lao động.

Lần này bị tộc sói xâm lấn, tộc sói và tộc hổ không quen phương thức chiến đấu của vũ tộc, hơn nữa đám tộc hổ này cũng không kịp phòng ngừa quân khác, lại còn quá mức tự đại nên mới trở thành bộ dạng thảm hại như bây giờ.

Nhưng bọn họ đâu có phòng bị đâu? Đôi khi một loại kế sách dùng lần thứ hai liền mất hiệu lực, nếu khi đối chiến, bọn hắn có cách phòng bị tộc hồ ly, có cách đối phó với vũ tộc, thì phải làm sao bây giờ?

Tại xã hội nguyên thuỷ như thế này, đông người thì thắng. Trong bộ lạc bọn họ, người có thể đánh nhau thật sự quá ít, bấm tay tính toán cũng chỉ trên dưới 40 người mà thôi, càng nghĩ càng thấy chua xót.

Thật ra anh rất muốn đám thú nhân tộc sói kia, dù sao thì cũng là một đám thanh niên trai tráng. Nhưng đám sói bị vứt bỏ này, sẽ thật sự quy thuận bộ lạc của anh sao?

Ngoại trừ thiếu quân đội đầy đủ sức lực, anh còn thiếu cả tâm phúc, thiếu mất phụ tá đắc lực. Hiện tại người trong bộ lạc không nhiều lắm, mọi chuyện anh đều có thể giải quyết, nhưng về sau đông hơn thì tính sao?

Lão Thạch Đầu thật sự không tệ, Mục Vân Sở lại có chút yếu đuối. Nếu đám tộc sói kia đồng ý quy thuận, cũng rất cần Tôn Sâm giúp bồi dưỡng. Con hổ Chu Nhai làm việc kiên định nhưng lại quá mức cẩn thận. Năng lực của Đại Vũ rất tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất là không thích nói chuyện.

Đến cả Ninh Chinh...

Ninh Phỉ cắn môi, Ninh Chinh hiểu rõ anh nhất, nhưng hắn chỉ vừa thành niên, vẫn còn quá nhỏ, anh muốn Ninh Chinh tự do thêm vài năm, lại đem mấy thứ khiến người đau đầu này dạy cho hắn.

Nói trắng ra là anh không muốn cùng ở bên Ninh Chinh, luôn nhọc lòng phá chuyện, anh càng hy vọng Hổ trắng đáng yêu của anh sẽ khoẻ mạnh trưởng thành, tốt nhất là tìm một hổ cái, sinh một đám hổ con.

Ninh Phỉ đột nhiên áp tay lên ngực, anh không có ý kiến gì về việc Ninh Chinh có con, nhưng lại không thoải mái khi nghĩ đến cảnh bé Chinh sẽ yêu một cô gái rồi rời xa anh.

Chẳng lẽ là bị Ninh Chinh lây bệnh rồi? Tuy hắn đã thành niên, nhưng trong lòng anh hắn vẫn là một đứa trẻ...

Một đứa trẻ...

Bỗng dưng Ninh Phỉ rơi vào một cái ôm ấm áp.

Ninh Chinh cọ cọ đầu vào vành tai anh, ôm chặt anh trong lồng ngực "Nghe Tiểu Sở nói hôm nay tâm tình ngươi không tốt."

Ninh Phỉ đã quen với việc bị con Hổ trắng nào đấy ôm tới ôm lui, thân hình nhỏ hơn khiến anh không có cách nào ngăn đối phương lại, hơn nữa động vật họ mèo đều thích những nơi thoải mái, khiến lý trí anh cũng tan rã.

"Có một chút" Ninh Phỉ dựa vào, đầu gối lên vai Ninh Chinh "Hôm nay ta giết chết hai tù binh."

"Có hai tên thôi á?" Ninh Chinh hỏi một câu.

Ninh Phỉ không nhịn được cười thành tiếng, trong nhận thức của các thú nhân, tù binh bị bắt vì tội xâm lấn lãnh thổ đều bị giết, cũng là bình thường.

"Đúng vậy, giết hai tên, nhưng đây là lần đầu tiên ta giết người từ khi ta đến nơi này." Hai chữ "giết người" này như tảng đá lớn đè nặng trong lòng anh.

Ninh Chinh suy nghĩ cẩn thận, nói: "Nếu ngươi không muốn, sau này ta giúp ngươi giết!"

Ninh Phỉ lại bắt đầu đau đầu, thiếu niên, hành vi của ngươi là "trợ Trụ vi ngược" đó!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.