"Các ngươi đến rồi à? Mau lại đây." Ninh Phỉ chào hỏi từ xa.
Nữ tộc trưởng dùng sức chà xát bùn đất trên tay, xách sọt trúc lên, đỏ mặt đi qua. Tới trước sân, nàng càng ngượng ngùng nhìn vào trong, dù thị lực không tốt đi nữa thì nàng cũng có thể nhìn được cái sân này sạch sẽ đến cỡ nào. Thú nhân bên trong cũng rất sạch sẽ, đầu tóc bóng mượt, cơ bắp săn chắc. Điều này cũng có nghĩa là bọn họ không phải lo nghĩ về việc ăn uống, da lông dày mượt, thân thể cường tráng.
"Vào đây đi." Ninh Phỉ cười nói.
Nữ tộc trưởng hoảng loạn lắc đầu, nàng đặt sọt trúc xuống đất, biểu cảm vừa hoang mang vừa ngượng ngùng: "Ta, chúng ta không vào đâu. Măng đào được cũng đã mang tới..."
Ninh Phỉ cũng nhìn ra nữ tộc trưởng không được tự nhiên, cũng không tiện khuyên bảo. EQ của anh tuy thấp nhưng cũng hiểu rõ, đôi khi lòng tự tôn của nữ giới còn mạnh hơn nam giới rất nhiều, đặt biệt là về ngoại hình.
Anh cầm mấy cái sọt trúc mới từ trong sân ra, lại lấy thêm một sọt bánh bao vừa hấp và một sọt bắp vừa luộc chín, đưa cho nữ tộc trưởng.
Nữ tộc trưởng ngửi được mùi đồ ăn, mặt càng đỏ hơn. Nàng lắp bắp nói: "Những món ăn này... cần bao nhiêu măng để đổi lấy?"
"Cho các ngươi cả đấy." Ninh Phỉ mỉm cười: "Ngày mai phái người đến đây học đan sọt trúc đi, còn cái đó đem về cho mấy đứa nhỏ nếm thử món mới."
"Cảm ơn!" Nữ tộc trưởng ôm sọt trúc lên, không ngẩng đầu, liền xoay người chạy đi. Mấy thú nhân theo sau nàng thấy thế cũng không nói gì, xách mấy sọt trúc trống lên rồi vội chạy theo.
Ninh Phỉ đem đống măng trúc đổ đầy trong sân, bắt đầu lột vỏ.
Măng sau khi lột vỏ một phần thì được cắt thành từng miếng nhỏ, tối nay sẽ được đem hầm với thịt, phần còn lại cắt thành sợi luộc qua nước sôi cho mềm rồi đem phơi khô.
Mục Vân Sở cũng lột vỏ cùng, lột được vài cái liền thở dài nói: "Tôi muốn ăn bánh chưng nhân măng."
"Không có gạo nếp đâu." Ninh Phỉ thở dài theo.
Lần trước bọn họ hấp gạo để giã bánh gạo, tuy rằng người trong bộ lạc tương đối thích, nhưng làm vậy quá phiền toái, chi bằng trực tiếp nấu gạo thành cơm. Các thú nhân hiện tại vẫn chưa có nhu cầu thưởng thức những món ăn cầu kỳ do lượng thức ăn vẫn còn dồi dào. Trước đây, bọn họ một ngày ăn một bữa, có khi hai ba ngày mới ăn một lần. Mỗi lần đều ăn đến mức ăn no căng cả bụng để bản thân không đói quá nhanh. Hiện giờ mỗi ngày ít nhất có thể ăn hai bữa, thú nhân không đi săn còn có thể ăn ba bữa một ngày, mỗi bữa đều có thịt để ăn, bọn họ đã cảm thấy rất vui rồi.
Lần này Mục Vân Vũ về hơi trễ, dù sao thì mười sọt than đá cũng không hề nhẹ. Mỗi ngày hắn phải vận chuyển mười sọt than, trên đường đi cũng cần nghỉ ngơi vài lần.
Mục Vân Sở đau lòng không thôi, nhìn Ninh Phỉ bằng ánh mắt uất hận. Ninh Phỉ cũng cảm thấy như vậy không ổn, vì thế anh chỉ có thể tìm vài thú nhân bảo họ ngày hôm sau đến chỗ nước cạn, nhận than đá rồi đi bộ về một đoạn, giúp Mục Vân Vũ không quá mệt nữa. Hơn nữa, chỗ nước cạn có nguồn thức ăn phong phú. Các thú nhân cứ mười ngày sẽ thay phiên nhau làm việc, chỉ cần kiên trì đến mùa tuyết là được.
Cơm nước xong xuôi, Mục Vân Vũ vào phòng của Ninh Phỉ, Ninh Chinh đang quỳ rạp trên đất để cho Ninh Phỉ chải ông, từng nhóm lông trắng bị lược chải xuống, rụng thành đống bên cạnh.
"Ta đã truyền tin rồi." Mục Vân Vũ nói "Nhưng ai tới ai không thì ta cũng không rõ."
"Truyền tin cho bộ lạc trước của ngươi à?" Ninh Phỉ đẩy Ninh Chinh, ý bảo hắn lật người trở lại.
Mục Vân Vũ lắc đầu: "Ngoại trừ bọn họ, còn có Vũ tộc khác nữa, ta tìm những Vũ tộc có vóc dáng to lớn có thể bay đường dài. Chẳng hạn như hổ điêu, hay kền kền.
Ninh Phỉ nghĩ liền thông suốt, anh hỏi: "Vũ tộc các ngươi có thể giao tiếp với các loài chim khác sao?"
"Chỉ có thể giao tiếp với một số loài thôi." Mục Vân Vũ nói xong, hâm mộ nhìn con mèo béo nằm ườn trên mặt đất kia: "Chỉ như thế thôi."
Ninh Phỉ nói: "Vất vả cho ngươi rồi, chờ thêm vài ngày nữa là công việc của ngươi trở nên nhẹ nhàng hơn rồi, nếu bằng hữu của ngươi có thể tới thì càng tốt."
Mục Vân Vũ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Để mà nói thì những tên đó không hẳn được xem là bằng hữu, chẳng qua là một số Vũ tộc khác mà hắn bắt gặp khi bay lượn khắp nơi rồi vô tình gặp được, chỉ trao đổi đôi ba câu chuyện mà thôi. Có rất nhiều bộ lạc thú nhân suốt cuộc đời cũng chưa từng giao lưu với bộ lạc khác, bởi vì khoảng cách quá xa. Nhưng đối với Vũ tộc mà nói, bọn họ có thể bay rất xa, hơn nữa cũng có khả năng phán đoán phương hướng chính xác, cho nên ngẫu nhiên sẽ có cơ hội gặp mặt.
Tuy rằng tin tức đã được truyền đi, nhưng những thú nhân đó có tới hay không thì cũng chưa chắc. Dù sao, Vũ tộc chỉ gặp phải kẻ thù tự nhiên khi còn nhỏ, ví dụ như rắn hay các loài săn mồi thích ăn chim non. Tuy nhiên, khi trưởng thành, Vũ tộc ít khi gặp phải kẻ thù. Dù vậy thì số lượng chim non của Vũ tộc vẫn không nhiều bởi vì quá trình một thú nhân Vũ tộc từ trứng đến khi thành con non rồi đến lúc có thể bay lượn còn phức tạp hơn so với thú tộc khác rất nhiều. Chưa kể, ngoài kẻ thù tự nhiên thì khí hậu khắc nghiệt cũng khiến họ phải chết non.
Do đó, một nơi có thể nuôi dưỡng chim non an ổn đến trưởng thành thật sự rất quan trọng.
Tin Mục Vân Vũ truyền đi cũng có nội dung như thế: "Ở đây chỉ cần chịu khó làm việc là chim non có thể lớn lên khỏe mạnh, và số lượng tổ không nhiều lắm, càng nhanh càng tốt."
Ninh Phỉ gom lông trên mặt đất lại, cất vào túi da sạch, đang định rửa mặt đi ngủ, đột nhiên lại nhận được thông báo từ hệ thống.
Anh nói với Ninh Chinh một tiếng, rồi tiến vào không gian.
"Nâng cấp?"
Cẩu Đản nói: "Bởi vì các ký chủ xuyên không cùng lúc với ngài đa phần đều đã đạt cấp tối đa, có người còn đạt cấp tối đa từ rất lâu rồi. Vì thế để đáp ứng nhu cầu của các ký chủ, hệ thống cập nhật thêm nội dung mới, cho nên quyết định nâng cấp đồng loạt."
Ninh Phỉ kêu lên một tiếng, nhìn giao diện thiếu điểm đến đáng thương của mình, hỏi: "Đối với loại cấp thấp như tao có ảnh hưởng gì không?"
Cẩu Đản cười lạnh nói: "Không biết, nhưng không cần phải đoán, nội dung mới chắc chắn sẽ tiêu hao điểm, so với việc suy nghĩ có ảnh hưởng gì không, chi bằng ngài nên lo lắng cho số điểm của mình đi."
Ninh Phỉ bình tĩnh khép bảng điểm lại, nói: "Tao cũng không có biện pháp nào khác. Không gian có thể nâng cấp nhanh chóng, nhưng đồ ăn làm ra thì tính sao bây giờ? Kho hiện giờ tuy đã rộng hơn một chút, nhưng vẫn không thể chứa quá nhiều đồ đạc. Nếu không ăn hết thì sẽ rất lãng phí. Ở nơi này, ta không thể giao dịch mua bán với người khác, có điều hiện tại ta cũng bắt đầu xây dựng phát triển các kênh khác. Thay vì cứ châm chọc tao thì chi bằng mày nghĩ biện pháp giúp tao tiêu thụ tài nguyên thì tốt hơn đấy."
Âm thanh điện tử của Cẩu Đản lại thêm oán hận: "Không phải đã thêm tính năng thu hồi tài nguyên sao?"
Ninh Phỉ nói: "Tao biết, nhưng cái đó không phải mới vừa được thêm thôi sao? Hiện giờ tao cũng chỉ mới bán được mấy đợt nông sản." Tính năng thu hồi tài nguyên là mỗi ba ngày một lần, mỗi lần chỉ có thể thu về cùng một loại nông sản. Hiện tại, anh chủ yếu chỉ trồng đậu nành, nhưng đậu nành trồng trên đất đỏ mất khoảng mười ngày để trưởng thành. Đối với đất bình thường phải mất hai mươi ngày, anh thật sự rất muốn nhanh chóng nâng cấp.
Thật ra nếu ngay lúc đầu anh có đủ kênh để tiêu thụ những loại cây trồng này, thì đã không chậm trễ một thời gian dài như vậy. Ít nhất có thể nâng cấp sớm hơn, đổi được nhiều đồ vật hơn. Nhưng chính lúc đó, anh vừa muốn thăng cấp, lại vừa tiếc đồ ăn được sản xuất từ không gian. Chưa kể đến mấy loại như cà rốt, củ cải trắng dùng làm thức ăn chăn nuôi rất tốt, thỉnh thoảng cũng cần phải trồng lại vài lần. Cứ thế mà quá trình nâng cấp càng trở nên chậm hơn.
Thật ra Cẩu Đản cũng biết rõ, thường thì hệ thống bị ném xuống nơi hoang dã như thế này sẽ chậm hơn nhiều. Việc gieo rẫy làm sao có thể so sánh với việc luyện đan, đánh đấm như tu tiên. Nhưng mà...
"Đúng rồi, tôi quên nói. Khi bộ lạc của ngài đạt đủ 50 người, sẽ được nâng cấp thành một thôn nhỏ. Đến lúc đó hệ thống sẽ có phần thưởng lớn dành cho ngài."
Ninh Phỉ sửng sốt: "Chuyện lớn như vậy sao mày không nói sớm hơn?"
Cẩu Đản tức giận nói: "Ngài còn trách tôi được sao? Nếu ngài tiếp nhận bộ lạc Hổ tộc hay Hồ tộc, chẳng phải ngài đã biết ngay rồi sao? Nếu không phải vì thấy ngài không có ý định thu nạp hai bộ lạc kia, tôi đã quên mất việc này rồi! ]
Ninh Phỉ: ...
Không phải anh không thu nạp, mà là do anh có tính toán của riêng mình.
Bộ lạc Hổ tộc có xích mích với Ninh Chinh, hơn nữa bên kia có nhiều người, nếu xác nhập rất có khả năng gây ra chuyện mất kiểm soát. Còn bên Hồ tộc, anh càng hy vọng bộ lạc đó có thể trở thành một phần của bộ lạc anh, sau này có thể phân công một số việc cho họ làm. Hơn nữa, nói một cách chủ quan thì anh hy vọng mỗi người trong bộ lạc mình đều có giá trị riêng —— có giá trị lớn hơn nữa.
Hiện giờ trong bộ lạc có sáu thú nhân Lang tộc nếu tính cả sói con, bộ lạc Hoa Báo tính cả thú non và chưa thành niên có mười ba người, Hổ tộc tính cả hổ con có mười chín người. Tính thêm cả anh và Ninh Chinh, hai anh em nhà Mục Vân thì tổng cộng có 42 cá thể, cũng không quá xa mục tiêu 50 người.
Cẩu Đản tiếp tục nói: "Khi đạt đủ 50 người là thôn loại nhỏ, 100 người là thôn cỡ trung, 500 người sẽ thành một thôn lớn. Hai thôn lớn sẽ hình thành một thị trấn nhỏ. Khi đạt được các mốc này, ngài đều sẽ mang lại điểm và phần thưởng."
Tinh thần của Ninh Phỉ lập tức phấn chấn, anh hỏi: "Mày nói thôn với thị trấn, là cần phải tập trung tất cả mọi người lại một chỗ mới được tính hả?"
Cẩu Đản nói: "Không cần nhất thiết phải thế, chẳng phải bộ lạc của ngài có tên sao? Ví dụ như ngài xây dựng được năm thôn cỡ trung đều dùng chung một tên, thế thì hệ thống sẽ mặc định đó là một thôn lớn. Tương tự như vậy, tất nhiên nếu các thôn quá xa nhau, chẳng hạn như một bộ lạc ở đây và một bộ lạc khác cách xa mười vạn dặm dùng chung một cái tên cũng không được tính. Nhưng nếu ngài lập được nhiều thị trấn, khoảng cách các thị trấn cách xa nhau cũng không có vấn đề gì."
Ninh Phỉ nói: "Hệ thống chỉ căn cứ vào khoảng cách và tên để xác định thôi sao?"
Cẩu Đản nói: "Đương nhiên không phải, hệ thống căn cứ vào bộ lạc của ngài, thôn của ngài, thị trấn của ngài. Mọi thứ phải lấy ngài làm nguyên tố chủ yếu mới được."
Ninh Phỉ lâm vào trầm tư.
Cẩu Đản tiếp tục nói dong dài: "Người khác xuyên đến thế giới mới thì tổ chức đội ngũ, nhận tiểu đệ, tìm mỹ nữ, một mình đối mặt với BOSS lớn BOSS nhỏ, rất nhanh đã tổ chức được một nhóm người. Còn ngài thì.... Thật khiến tôi phải nhìn ngài với con mắt khác*, ngài thế mà lại đến đây làm ruộng.]
*Nhìn ngài với con mắt khác (刮目相看) ý chỉ nể phục, ấn tượng
Ninh Phỉ xốc lại tinh thần, không thèm quan tâm nó: "Là tại đâu chứ? Ai khiến ta trở thành một con linh miêu hoang dã hả? Nếu ta là một con sư tử, chậc..."
Cẩu Đản câm miệng không nói.
Có điều, tuy rằng Ninh Phỉ phát triển tương đối chậm, nhưng các vị ở trên đánh giá anh tương đối cao. Đặc biệt là so với một số bộ lạc thú khác phát triển quá nhanh, dễ dẫn đến tình trạng loạn lạc, chiến tranh nổi lên ở khắp nơi, vô cùng khó giải quyết.
Sự phát triển quá nhanh của nền văn minh so với khả năng tiếp nhận của các thú nhân sẽ tạo ra sự khác biệt to lớn, phát sinh nhiều chuyện không mong muốn. Đây chính là vấn đề lớn nhất khi vào những thế giới cấp thấp. Tuy nhiên, lợi ích của thế giới cấp thấp nhất là ít xảy ra những rắc rối phức tạp. Ví dụ như ở các thế giới cấp cao, rất nhiều người phải đối diện với sự áp bức, nguy hiểm, ta lừa ngươi gạt. Bàn tay vàng duy nhất của nhóm các ký chủ chính là hệ thống không gian này, họ phải vắt óc để sinh tồn, trong khi thế giới cấp thấp lại an toàn hơn.
Cẩu Đản cũng biết Ninh phỉ băn khoăn, tuy rằng luôn oán giận việc nâng cấp chậm, nhưng cũng không cưỡng cầu ký chủ quá mức.
Một lúc sau, Ninh Phỉ hói: "Lần nâng cấp này mất bao lâu?"
Cẩu Đản nói: "Không rõ lắm, lần này có một sự biến động lớn, có thêm một số tính năng mới. Ít nhất là ba ngày, nhiều thì có thể là mười ngày đến nửa tháng..."
Ninh Phỉ ngẫm nghĩ, rồi đem một ít muối, trái cây, hạt bắp từ trong không gian ra. Anh biết khi không gian nâng cấp, những thứ trong đó sẽ không bị mất đi. Nhưng nếu thực sự cần mất đến mười ngày hoặc nửa tháng, nếu đồ bên ngoài đã dùng hết mà không thể lấy được thì cũng rất phiền toái.
Ninh Chinh yên lặng nhìn mười mấy cái sọt trúc vừa được lắp đầy trong phòng, chờ Ninh Phỉ ra khỏi không gian, liền hỏi: "Sao lại lấy đồ ra hết vậy?"
Ninh Phỉ vẫy vẫy tay nói: "Không gian cần thăng cấp, không biết khi nào mới xong. Muối ở ngoài không còn nhiều lắm. Còn trái cây và bắp... Cũng vừa mới thu hoạch, tốt xấu gì thì cũng ăn nhiều một chút."
Ninh Chinh mang sọt trúc ra kho ở bên ngoài, rửa mặt xong liền ngã lên chiếu, nhìn Ninh Phỉ bên cạnh.
Đột nhiên hắn nói: "Ta sẽ nhanh trưởng thành."
Mấy tháng này thú non ra đời rất nhiều, Ninh Chinh loáng thoáng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.
Ninh Phỉ trở mình nhìn về phía Ninh Chinh, hỏi: "Làm sao ngươi biết chính xác được mình sẽ trưởng thành vào ngày nào hử?" Anh nhớ mang máng, hình như Ninh Chinh không biết bản thân sinh ra khi nào, vậy làm sao biết chính xác thời điểm mình trưởng thành? Hơn nữa không chỉ có hắn, các thú nhân khác cũng đều biết Ninh Chinh sắp thành niên.
Ninh Chinh chau mày, hắn khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?"
"Ta..." Ninh Phỉ gãi đầu, cố gắng nhớ lại thân thể này lúc thành niên có phản ứng gì. Nhưng bởi vì cuộc sống trước đây của anh không mấy tốt đẹp, nên mọi ký ức khắc sâu đều chỉ là bắt được con mồi nào ngon, ăn uống thỏa thích, rất thoả mãn...
Cảm giác như được ăn no là điều tốt nhất mà thân thể này đã từng có được, có thể thấy nguyên chủ của cơ thể này luôn thường xuyên đói bụng.
"Không nhớ rõ, trước đây ta chỉ có một mình, ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có tinh thần để nhớ nổi cái này." Ninh Phỉ nói.
Ninh Chinh vẫn nhăn đôi chân mày, hắn nắm tay Ninh Phỉ, đặt lên người mình, sau đó cả người ghé sát lại: "Ngươi thật sự không cảm nhận được sao?"
Ninh Phỉ sửng sốt.
Anh có thể cảm nhận được thân thể dưới bàn tay ngày càng cường tráng, ngày càng cao lớn, càng có khí chất của một vị vua nơi rừng sâu. Chẳng lẽ mấy cái này là dấu hiệu của sự sắp thành niên sao? Không... hẳn là không chỉ như vậy...
Ninh Phỉ đột nhiên hít hít mũi, anh tựa hồ ngửi được một hơi thở nhàn nhạt hormone.
Khi các thú nhân trưởng thành, cơ thể của họ đều phát triển hoàn chỉnh, và họ đã sẵn sàng để tìm bạn đời và chuẩn bị sinh sản cho đời sau. Vì vậy, trên người bọn họ không còn loại hơi thở non nớt tuổi trẻ, mà tràn ngập mùi vị của thú nhân thành niên mang theo uy lực.
Ninh Phỉ kề sát vào cổ Ninh Chinh, lần nữa cẩn thận hít hít mũi.
Quả nhiên, thứ mùi hương kia càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không phải mùi thơm nhè nhẹ của thanh thiếu niên như ngày thường anh vẫn ngửi thấy.
"Quả thật là sắp trưởng thành rồi..." Ninh Phỉ thở dài, nhưng trong đầu nhảy lên vài câu: <Động vật họ mèo khi thành niên sẽ động dục, việc này khiến cho tinh thần bọn chúng xao động, gây ra những ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, cho nên trước khi thành niên phải thực hiện phẫu thuật t.r.i.ệ.t s.ả.n cho chúng.>
Cũng có nghĩa là t-hiến...
"Phốc..." Ninh Phỉ không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Ninh Chinh không vui, ôm người kia vào trong ngực: "Ta trưởng thành là việc rất đáng cười sao?"
"Không không không, không phải như vậy..." Ninh Phỉ duỗi tay vỗ lên vai Ninh Chinh vài cái, "Thành niên, cũng nghĩa là ngươi đã đủ lớn, có thể tìm cô nương hổ..." Anh còn chưa nói xong đã bị ánh mắt tối sầm của Ninh Chinh ép nuốt chữ lại.
"Ta sẽ không tìm cô nương hổ nào cả, ta đã có ngươi rồi!" Ninh Chinh vùi đầu vào vai Ninh Phỉ, không nói gì nữa.
Ninh Phỉ nghĩ thầm: <Bởi vì có ta nên ngươi không tìm cô nương hổ ư? Chờ tới mùa xuân, khi mọi người đều hành động như vậy, ngươi còn có thể nhịn được chắc? Từ từ, hiện tại nói chuyện này cũng còn quá sớm, chờ hắn trưởng thành tự khắc biết tìm một cô nương hổ thật tốt.
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng anh không tránh khỏi có chút hụt hẫng. Nếu Ninh Chinh tìm cô nương hổ, sẽ không bao giờ ở cùng anh nữa chăng? Đến lúc đó có phải anh cũng có thể đi tìm một cô nương linh miêu không?
Có điều những cô nương linh miêu đó...
Anh nghĩ đến những cô nương linh miêu mình thấy ở bộ lạc Hổ tộc, liền có chút mâu thuẫn. Không phải các cô nương ấy không xinh đẹp không tài giỏi, mà là anh phát hiện bản thân không thể chấp nhận những cô nàng quá phóng khoáng. Tuy rằng hiện tại các cô nương trong bộ lạc nhìn thoáng qua đều ăn mặc đẹp đẽ và thực nữ, nhưng Ninh Phỉ biết rõ giá trị vũ lực của các nàng còn cao hơn cả anh. Ai thắng ai thua trong trận đấu cũng còn chưa chắc. Rốt cuộc thì trong thế giới động vật này, loài thú cái đều đơn độc nuôi dưỡng con non, có thể thấy được giá trị vũ lực nếu không mạnh thì tuyệt đối không thể nuôi lớn con mình.
Chỉ nói riêng Đại Hoa thôi, dù ngày ngày chăm con, dệt vải, nấu cơm, nhưng anh cũng đã từng thấy lúc Đại Hoa nhàm chán liền chơi đùa với Đại Thạch, đánh Đại Thạch té ngã đến mức...
Các cô nương trong thế giới thú nhân hoàn toàn không dễ chọc chút nào.
Bên phía Hồ tộc đã phái một thú nhân nam đến học nghề đan sọt trúc. Thú nhân này tuổi còn trẻ, nhưng chân có chút khập khiễng. Khi đi bộ thì không thấy rõ lắm, nhưng khi chạy thì rất rõ ràng. Nhưng nữ tộc trưởng cũng không vì chân hắn khập khiễng mà đuổi hắn đi, có lẽ cũng vì Hồ tộc có chế độ ăn uống khá đa dạng, nên dù chân có thọt thì vẫn có thể tìm được thức ăn.
Khi thú nhân Hồ tộc vừa đến bộ lạc này đã bị rất nhiều thú săn lớn vây quanh, cả người Hồ tộc đều trở nên run lên, Đại Thạch vừa tiến lên nói với hắn vài câu, hắn liền không chịu nổi áp lực mà biến thành một con hồ ly màu đỏ, cuộn mình thành một quả cầu.
Khoé miệng Đại Thạch giật giật, chỉ có thể nhờ Lão Thạch Đầu đến thay thế.
Lão Thạch Đầu tủm tỉm cười đi tới, xách hồ ly kia lên, chuẩn bị nước rồi bắt đầu tắm rửa cho hắn. Ông cũng không muốn thô bạo như vậy, chỉ là mùi hương trên người hồ ly này thật sự không thể chịu nổi, ngược gió còn đỡ, thuận gió liền khiến cho đầu óc người ta đến đau nhức.
Thú nhân Hồ tộc sợ hãi, hắn run run rẩy rẩy được Lão Thạch Đầu tắm rửa sạch sẽ da lông từ đầu đến chân, cả cái đuôi cũng không tha. Sau đó lại bị Lão Thạch Đầu dùng lược chải lông xoẹt xoẹt hết nửa ngày. Cuối cùng, một con hồ ly sạch sẽ và xinh xẻo xuất hiện trước mặt mọi người.
"Vẫn còn mùi, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều rồi." Mục Vân Sở duỗi tay sờ sờ cái đuôi to của hồ ly, bế lên ôm về phòng, một lát sau thú nhân Hồ tộc được thay đồ mới từ đầu đến chân, cúi đầu đi ra ngoài.
"Không phải ngươi muốn học đan sọt trúc sao? Đi thôi" Mục Vân Sở đưa người ra sân sau, chỉ vào hai thú nhân già đang đan giỏ trúc dưới bóng cây ở trong sâu: "Lỗi thúc, Phong thúc, đây là thú nhân Hồ tộc tới học đan sọt."
Thú nhân Hồ tộc bị doạ sợ, run run chầm chậm đi đến trước mặt hai thú nhân già, cúi đầu, nói lắp ba lắp bắp: "Ta, ta tới học, học, học..."
"Học đan sọt, được rồi, trước hết ta sẽ dạy ngươi chẻ trúc." Lỗi thúc cầm trúc và đao vỏ sò, bắt đầu làm mẫu.
Thân là những kẻ săn mồi mạnh mẽ như báo hoa và hổ, dù đã già rồi nhưng vẫn có chút khinh thường loại thú săn mồi bé nhỏ này. Có điều hắn tới đây để học tập, còn đóng học phí bằng măng, hơn nữa sứ giả muốn giúp bộ lạc bọn hắn phát triển, cho nên Lỗi thúc cũng không có ý kiến gì.
Hôm qua ông đã dạy thú nhân Hồ tộc cách nhóm lửa, yêu cầu duy nhất hôm nay là hy vọng không bị ngất xỉu do nặng mùi. May mà Lão Thạch Đầu đã tắm cho thú nhân này rồi, nếu không ...
Có lẽ là ông sẽ không chịu nỗi nữa mất.
Thú nhân Hồ tộc tuy có chút nhát gan, nhưng khi học hỏi lại rất nghiêm túc. Chỉ sau một buổi sáng, hắn đã biết cách chẻ trúc thành mảnh theo yêu cầu, và bắt đầu học đan giỏ. Ngay buổi sáng hôm đó, hắn đã có thể đan được một sọt trúc chỉnh tề.
Đây ắt hẳn cũng là nguyên nhân nữ tộc trưởng phái hắn tới.
Buổi trưa, bữa ăn gồm cơm và món hầm, gạo trong nồi nấu chín một nửa, nửa còn lại đem chưng lên. Nước cơm pha thêm đường đỏ có thể uống như nước đường, đám thú nhân nhỏ rất thích uống loại nước cơm này. Trong nồi đất là cải thảo hầm thịt, nước thịt đậm đà thấm vào cơm, ăn vào đặc biệt thơm ngọt.
Thú nhân Hồ tộc không nhịn được, ăn liền một hơi ba chén cơm lớn, ăn đến căng tròn bụng, cơ hồ không đi nổi. Hắn xấu hổ ợ một cái, toàn thân đều đỏ lên, trốn vào một góc trong kho củi, không dám ra ngoài.
Thật sự quá mất mặt rồi, nhưng cái này ăn thực sự rất ngon, còn ngon hơn cả bánh bao hôm qua tộc trưởng mang về.
Hắn, hắn không thể cưỡng được!
Ninh Phỉ sợ rằng hắn sẽ bị đầy bụng, liền cho hắn mấy quả sơn tra*: "Ăn cái này thì sẽ không bị đầy bụng nữa, không có việc gì, không ai chê cười ngươi cả."
*Quả sơn tra (sơn trà - 山楂) hay còn được gọi là táo mèo
Thú nhân Hồ tộc nhanh chóng ăn hết đống sơn tra, sau đó lại ợ một cái rõ to.
Ninh Phỉ bật cười: "Phốc.. Thực xin lỗi, ta không nhịn được."
Thú nhân Hồ tộc trốn ở góc đến nửa ngày, đợi một lúc mặt bớt đỏ dần, sau đó tiếp tục di chuyển đến sân sau đan sọt.
"Hồ ly lớn khá xinh đẹp có điều quá gầy yếu." Mục Vân Sở phơi lông thú ra sân, nói giỡn với Ninh Phỉ: "Béo một chút sờ đã hơn, chẳng trách người ta đều thích dùng lông hồ ly làm khăn choàng cổ."
"Những con lông xù đều xinh đẹp, mấy nhóc thú con ở bộ lạc chúng ta cũng đặc biệt đáng yêu, nhỉ?" Ninh Phỉ phủi phủi lông dính trên người, nhìn thú non ở gần đó đang ngao ngao kêu la, từng con tròn tròn đáng yêu, quả thực rất giống thú bông.
Mục Vân Sở thở dài nói: "Đáng tiếc chim chóc trưởng thành liền khó coi, hồi nhỏ thì còn đáng yêu, lông xù xù. Khi trưởng thành, lông trên người Đại Vũ đã trở nên cứng còn bén nhọn, may mà trên bụng còn có một ít lông mềm, sờ khá đã."
Ninh Phỉ: ...
Hắn nói mấy điều này với anh làm gì cơ chứ? Anh cũng không muốn biết chỗ nào trên người Đại Vũ nhà hắn sờ đã hay không. Dù sao thì anh cũng đã có một con thú bông siêu bự, đệm thịt lại còn rất mềm mại nữa cơ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]