Chương trước
Chương sau
Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Quang thủ lĩnh nhìn trái ngó phải, lại cười nói: "Cũng không phải là ta muốn làm sứ giả khó xử, để sứ giả vui vẻ, bọn ta còn..." Hắn nói, hướng bên cạnh vẫy vẫy tay.

Vài linh miêu với những bộ lông màu màu sắc khác biệt từ bụi cây gần đó bước ra, tới trước mặt Ninh Phỉ, liền biến thành các cô nương linh miêu cường tráng.

Ninh Phỉ bỗng dưng trợn to hai mắt, vội vàng xoay đầu đi. Thấy Mục Vân Vũ còn nhìn như không có việc gì, liền túm hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cẩn thận về nhà Tiểu Sở móc mắt ngươi ra!"

Mục Vân Vũ không thể hiểu được nhưng vẫn cùng anh xoay người, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Trong bộ lạc của bọn họ, bất kể nam hay nữ đều mặc quần áo, các cô nương thì mặc váy làm từ vải bố và da lông, che khuất dáng người yểu điệu . Mục Vân Sở từng nói với hắn, nam nữ khác nhau, không nên tùy ý để lộ, nên biết xấu hổ. Mặc dù hắn đã quen với việc khoả thân mà đi đi lại lại trước mặt đồng bạn, nhưng hình như sứ giả không thích thế.

Hành động này của bọn họ làm Quang thủ lĩnh cùng các linh miêu cô nương và những thú nhân khác đều ngây ngẩn cả người.

Quang thủ lĩnh tiến lên một bước nói: "Sứ giả không thích mấy thú nhân linh miêu này sao? Đây chính là những linh miêu xinh đẹp nhất trong bộ lạc, hơn nữa các nàng đều rất dũng mãnh, am hiểu bắt mồi. Trong đó có một linh miêu còn từng sinh một ổ thú non khoẻ mạnh và tự mình nuôi dưỡng lớn lên."

Thú nhân giống cái như vậy quả thực khiến thú nhân giống đực trong các bộ lạc tha thiết ước mơ, nếu không phải vì bạn lữ của thú nhân giống cái này chết sớm, bọn họ cũng không có cách nào đem nàng đến.

Ninh Phỉ: "..."

Anh lớn tiếng nói: "Ta giúp đỡ bộ lạc các ngươi là thật tình, không ngờ các ngươi lại làm vậy với ta. Xem ra các ngươi cũng không cần ta trợ giúp, Đại Vũ, chúng ta đi về."

Mục Vân Vũ từ lúc đáp xuống vẫn luôn duy trì hình dạng thú, hiện tại vừa nghe Ninh Phỉ nói, liền sải cánh thét dài một tiếng, hai chân rời khỏi mặt đất.

Quang thủ lĩnh sửng sốt, chẳng lẽ mấy cô nương linh miêu này không hợp mắt sứ giả? Đây chính là những linh miêu tốt nhất mà bọn họ có thể tìm được đó!

"Sứ giả, sứ giả!!" Hắn vội xông tới, túm chặt cánh tay Ninh Phỉ, liên tục nói "Sứ giả muốn gì cứ nói với ta, ta nhất định có thể làm được. Nếu những thú nhân này không tốt thì ta lập tức sẽ đổi thành kẻ khác?"

"Quang thủ lĩnh!" Ninh Phỉ rất khó chịu, nhưng anh cũng biết rõ, trong mắt những thú nhân này, đây quả thật là đã thành tâm lựa chọn. Bọn họ hoàn toàn không giống như những thú nhân trong bộ lạc của mình, bị bản thân cùng Tiểu Sở chậm rãi đồng hoá, biết số biết chữ, học được lễ nghi, biết được liêm sỉ, biết tiến biết lùi đúng mực.

Còn bọn họ chỉ dựa vào trực giác thú tính của mình mà làm việc, hơn nữa còn muốn anh vui vẻ.

Anh thực sự là không vui vẻ nổi.

Quang thủ lĩnh vẫy vẫy tay, ý bảo các cô nương linh miêu rời đi, vừa buồn vừa bực, không biết bản thân sai chỗ nào mà khiến sứ giả nổi giận.

Nghe được âm thanh rời đi của các cô nương linh miêu, Ninh Phỉ mới xoay người về phía Quang thủ lĩnh, giận dữ nói: "Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta không kiếm nổi bạn lữ nên cần các ngươi chọn giúp? Hiện giờ hai bộ lạc hợp tác, ta dạy phương pháp sinh tồn cho các thú nhân, các ngươi cung cấp đồ vật ta yêu cầu, chính ta cũng không cần gì, Quang thủ lĩnh đừng tự cho mình là thông minh!"

Quang thủ lĩnh nghe không hiểu, chớp đôi mắt hổ nhìn Ninh Phỉ, bối rối nở nụ cười ngốc nghếch.

Ninh Phỉ nhìn hắn, nội tâm thở dài. Đều là lão hổ, vì cớ gì mà Bé Chinh nhà anh thông minh, còn tên này... Ngu như heo!

Anh điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục nói: "Nếu Quang thủ lĩnh không có chuyện khác, bây giờ ta và Đại Vũ sẽ xem quanh địa bàn của ngươi, nhìn xem có vật đáng giá nào để trao đổi, sau đó chúng ta tính toán tiếp." Nói xong liền gạt tay Quang thủ lĩnh ra.

"A...A!" Quang thủ lĩnh ngượng ngùng thu tay về, chỉ biết ngây ngốc gật gật đầu.

Đại Vũ giương cánh chở Ninh Phỉ lượn một vòng trên lãnh thổ Hổ tộc, Ninh Phỉ dò hỏi hệ thống trong đầu "Cẩu Đản, mày nói quặng ở nơi nào?"

Cẩu Đản liền nói [ Từ nơi này hướng qua trái 10km, có mỏ than rất lớn .]

Ninh Phỉ khiếp sợ nói: "Mỏ than??? Thật sự là mỏ than?"

Cẩu Đản đáp [ Là mỏ than, cái này đâu có mới mẻ gì? tinh cầu này 50% là nước, 50% là núi rừng, trải qua trăm triệu năm biến hoá, có vài mỏ than không phải rất bình thường sao? ]

Ninh Phỉ hít sâu một hơi, nhịn xuống sự vui sướng trong lòng, nói với Đại Vũ: "Bay về bên trái, phía đó có thứ tốt!"

Bên trái nơi này là phương bắc của bộ lạc Hổ tộc, phần lớn diện tích là núi rừng, cây cối xanh tốt che phủ. Khoáng thạch nhô lên giữa rừng cây, lộ ra sắc màu đen nhánh.

Ninh Phỉ đáp xuống đỉnh núi, dùng sức gỡ lấy một khối đá đen, đưa ra trước mắt tỉ mỉ quan sát, trên khối than đá có dấu vết cây cối, quả là hàng thượng phẩm. Mỏ than được hình thành từ cây cối bị chôn vùi dưới đất hàng ngàn hàng vạn năm, trải qua sự biến chuyển của dãy núi, hiện giờ bị đẩy lên mặt đất. Nơi đất bùn che phủ mọc lên những thân cây cao lớn, nhưng đất ở một số chỗ bị nước mưa dần dần cuốn trôi, lộ ra than đá bị chôn giấu.

Đây là một núi than đá khổng lồ!

Hơn nữa, điều tuyệt vời nhất là núi than đá ẩn mình trong rừng rậm không thể thấy hết được, cho dù là đào hết toàn bộ đi nữa , đối với vùng núi rừng này cũng chỉ là 'chín trâu mất sợi lông'.

Đôi tay Ninh Phỉ trùm lên trên khối đá lớn, đá lớn liền biến mất ngay lập tức, lộ ra hố sâu gần 5 mét.

Đại Vũ thấy cũng không trách, bọn họ sớm đã quen việc Ninh Phỉ đổi đồ xung quanh.

Ninh Phỉ nhặt mấy khối than đá xung quanh, xé mấy lá to gói lại, hưng phấn nói: "Đi, đi tìm Quang thủ lĩnh."

Một đám lão hổ vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, thấy sắc trời dần tối mà vẫn chưa thấy Đại bàng bay về, không khỏi có chút nôn nóng.

"Thủ lĩnh, sứ giả không lẽ... đi về rồi?"

Quang thủ lĩnh lắc đầu " Địa bàn của chúng ta lớn như vậy, sứ giả muốn đi một vòng thì cho dù là vũ tộc kia cũng cần một khoảng thời gian dài. Chờ tiếp đi."

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy Đại bàng thét dài, vũ tộc to lớn xuất hiện ở phía chân trời, trong giây lát liền bay đến đỉnh đầu bọn họ, xoay quanh hai vòng rồi thả Ninh Phỉ xuống.

Quang thủ lĩnh vội vàng đi lên đón tiếp, nôn nóng hỏi: "Sứ giả đã tìm được vật mong muốn chưa?"

Ninh Phỉ gật gật đầu, đem gói lá trong tay đặt vào tay Quang thủ lĩnh, "Ta muốn cái này."

Quang thủ lĩnh cho rằng sứ giả tìm được vật gì đó có thể ăn được, kết quả sau khi mở ra lại nhìn thấy mấy viên đá màu đen. Chẳng lẽ... Đá này cũng có thể ăn? Hắn cầm lấy một viên đá nhìn nửa ngày, bỏ vào miệng răng rắc cắn thử.

Ninh Phỉ không kịp cản, nhìn Quang thủ lĩnh phun vụn than trong miệng ra, dở khóc dở cười nói: "Cái này không phải đồ ăn, đây là đá."

Quang thủ lĩnh phun hết vụn than, dùng sức xoa miệng khiến gương mặt hắn nửa đen nửa trắng. Hắn trưng ra bộ mặt đau khổ, nói: "Sứ giả muốn đổi cái thứ đá này?"

Ninh Phỉ nói: "Đúng vậy, ta muốn các ngươi dùng đá này để trao đổi kỹ năng sinh tồn cho thú nhân của ta."

"Đá này..." Quang thủ lĩnh thật sự không nhìn ra được viên đá này có gì hữu dụng, cái này cũng chẳng ăn được...

Ninh Phỉ cười nói: "Ta dạy trước miễn phí cho các ngươi cách nhóm lửa."

Anh tìm kiếm cành cây và cỏ khô phù hợp trong rừng bên cạnh, lấy dây leo làm vật hình cánh cung, rút ra rồi cọ xát vào lỗ trống trên gỗ, một lúc sau liền có khói nhẹ bay ra.

Tia lửa rơi vào mặt trên của ngòi lấy lửa, nhẹ nhàng gợi lên, phụt một tiếng, ngòi lửa liền lập tức bốc cháy.

Trong khoảng thời gian này, Đại Vũ đã sớm tìm được đá để xây nên cái bệ bếp giản dị, lại nhặt củi đặt trong bếp. Ninh Phỉ đặt ngòi lửa lên trên củi, ngọn lửa nhỏ dần dần biến thành một đám lửa bập bùng.

"Đây là lửa, có thể nướng thịt tươi, giúp dễ ăn hơn, cho dù là người già hay người có hàm răng không tốt thì cũng có thể ăn được một ít. Tuy lửa tốt, nhưng sơ sẩy thì có thể biến thành hỏa hoạn thiêu sạch cả rừng cây. Cho nên, khi các ngươi nhóm lửa, nhất định phải dọn sạch mặt đất xung quanh, dùng đá dựng thành bệ bếp, phòng ngừa lửa cháy lan ra. Chỉ cần liên tục cho củi khô vào trong bếp lửa, lửa sẽ không tắt, nếu không muốn nhóm lửa lần nữa, các ngươi cũng cần phải tìm người trông coi đống lửa này."

Ninh Phỉ ngồi ở đống lửa bên cạnh, nhìn về phía Quang thủ lĩnh, nói: "Hiện giờ thành ý của ta cũng đã đủ, còn ngươi thì sao? Ngươi muốn trao đổi cái gì với ta?"

"Ta muốn một nơi như thế, ý ta là, cái phòng giống thế để ở!" Quang thủ lĩnh đứng bên đống lửa ấm áp kích động nói: "Ta còn muốn cái bình gốm mà các ngươi dùng để nấu nướng! Còn có cách làm những cái sọt đó nữa, ta, ta đều muốn!"

Sọt tre mang về bị bọn họ lấy một cái rồi tháo tung ra, nhưng cho dù là người thông minh nhất trong bộ lạc cũng không biết cách dùng cây trúc để bện thành sọt như thế. Những sọt tre còn lại thì bọn họ lại thấy tiếc, không dám tháo ra.

Ninh Phỉ gật đầu nói: "Có thể, cách làm nồi đất, phải dùng 50 sọt đá như thế đem đổi. Khi nào các ngươi đem đủ 50 sọt đá đến, ta liền phái người đến dạy các ngươi chế tác nồi đất, dạy cho đến khi các ngươi học được. Cách chế tác sọt tre phải dùng 20 sọt đá để đổi, ta cũng sẽ phái người đến dạy. Nhưng còn nhà ở thì..."

Quang thủ lĩnh nói: "Những cái khác ta đều có thể không cần, nhưng hiện giờ ta muốn có cái nhà ở kia...."

Ninh Phỉ nói: "Hiện tại không có cách nào chế tác nhà ở, nhưng ta có thể nói trước cho các ngươi những thứ cần chuẩn bị, thời gian tới cũng sẽ phái người đến dạy cho các ngươi. Nhưng nhà ở rất quý, cần càng nhiều đá để trao đổi."

"Chỉ cần chúng ta có, chúng ta sẽ đổi!" Quang thủ lĩnh lớn tiếng nói "Ta muốn cái nhà ở kia."

Ninh Phỉ cười nói: "Các ngươi có sẵn rất nhiều loại đá này, từ hôm nay trở đi cứ mỗi ngày đưa mười sọt đá, mãi đến khi mùa mưa đi qua mùa thu đến, ta sẽ nói phương pháp chế tác nhà ở cho các ngươi."

"Tốt tốt tốt!" Quang thủ lĩnh xoa xoa tay, kích động đi qua đi lại, lúc này đột nhiên có người hỏi: "Thủ lĩnh, mười sọt là bao nhiêu?"

Quang thủ lĩnh sửng sốt, hắn dừng bước chân, nhìn về phía Ninh Phỉ.

Ninh Phỉ đã sớm chuẩn bị tốt mười khối đá nhỏ tròn tròn, anh đem đá đưa cho Quang thủ lĩnh nói: "Một cục đá đại biểu cho một sọt, mười tảng đá này là mười sọt. Hai lần mười sọt chính là hai mươi sọt, năm lần là năm mươi sọt. Các ngươi phải nhớ kỹ."

Quang thủ lĩnh tay cầm đá, trong đầu chỉ toàn là sọt và đá.

"Nhưng mà, cái thứ đá đen này ở chỗ nào?" Lại có người hỏi.

Ninh Phỉ cười nói: "Ngày mai ta đưa các ngươi đi tìm."

Buổi tối, Quang thủ lĩnh đem con mồi mà các thú nhân khác bắt được ra, chọn lấy phần thịt ngon nhất đưa cho Ninh Phỉ, Ninh Phỉ lấy đồ ăn của mình ra đổi với hắn, sau đó dùng dao làm từ vỏ sò mang theo cắt thịt thành từng khối nhỏ, dùng nhánh cây xuyên qua, đặt trên đống lửa để nướng.

Các thú nhân khác thấy thế cũng sôi nổi làm theo. Chỉ là bọn hắn không có dao vỏ sò, chỉ có thể dùng tay xé, răng cắn, đem thịt xé thành khối rồi cũng xiên vào nhánh cây.

Thịt nướng gần chín, Ninh Phỉ lại lấy trong sọt của mình ra một cái ống trúc, bên trong đựng muối tiêu được điều chế tốt. Anh lấy một nhúm muối tiêu rắc lên thịt nướng, mùi hương bỗng dưng lan toả.

Các thú nhân khác đều nhìn vào cái ống trúc, thèm chảy nước miếng.

Ninh Phỉ thấy thế, đưa ống trúc cho Quang thủ lĩnh, nói: "Cái này ta tặng cho các ngươi, nhưng lần sau muốn nữa thì chỉ có thể đem đồ đến đổi."

Anh và Đại Vũ cầm tay dạy cho đám thú nhân này cách nướng thịt, lại đưa đao vỏ sò cho bọn họ.

Các thú nhân vô cùng cảm kích, bọn họ nhai đầy một mồm thịt nướng, đầu lưỡi cảm thụ hương vị không giống phàm nhân, ăn đến mức cả miệng bóng nhẫy, cảm thấy mỹ mãn.

Ninh Phỉ nhìn kỹ một lượt gương mặt của các thú nhân này, nhìn một vòng cũng không biết đến tột cùng là con nào lúc ấy đã khiêu khích Ninh Chinh. Anh hơi cúi đầu xuống, nhìn ngọn lửa thiêu đốt, đột nhiên nở nụ cười.

Quang thủ lĩnh khó hiểu nhìn hắn, nói: "Sứ giả cười gì vậy?"

Ninh Phỉ nói: "Ta nhớ có một năm tuyết lớn, có một con thuộc Hổ tộc không biết từ nơi nào đến địa bàn của ta khiêu khích, kết quả bị ta cùng A Chinh đánh trở về. Kết quả con hổ kia không cam lòng, lại châm ngòi mấy báo đốm bị bắt rời khỏi lãnh địa, muốn giết chết ta và A Chinh, chiếm địa bàn và sơn động kia làm của riêng..."

Quang thủ lĩnh nghe, sắc mặt càng ngày càng đỏ lên.

Hắn há miệng thở dốc, quay đầu nhìn về hướng bên cạnh. Lúc sau trong đám người có một con thú nhân sắc mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì, nhưng hắn biết, thú nhân kia chắc chắn nghe được lời sứ giả nói.

"...Ngươi nói xem, như thế mà cũng giống lời nói à? Quang thủ lĩnh, lúc ấy ta liền nói với A Chinh, nếu đã biết đó là bộ lạc Hổ tộc, chờ chúng ta cường đại nhất định phải đánh qua đó, địa bàn của một bộ lạc có thể tuỳ ý khiêu khích vậy sao?"

Quang thủ lĩnh xấu hổ cực kỳ, sắc mặt rất khó coi. Hơn nữa sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi hơn, lúc ấy không ít thú nhân đều biết chuyện, nghe sứ giả nói vậy đều xấu hổ cúi đầu thật thấp.

"Sứ giả, kẻ đó đúng là thú nhân của Hổ tộc, là người trong bộ lạc của ta, ta bảo hắn xin lỗi ngươi ngay." Quang thủ lĩnh nói xong liền lớn tiếng: "Phong, ngươi còn không mau tới đây!"

Ninh Phỉ cười ha ha: "Không cần xin lỗi ta, rốt cuộc thì người hắn khiêu khích cũng không phải là ta, chỉ là uỷ khuất A Chinh nhà ta rồi."

Sắc mặt Quang thủ lĩnh càng thêm khó coi, ngay cả thú nhân nghe tên mà đứng dậy cũng càng thêm âm trầm.

"Ta không bao giờ xin lỗi một con Bạch hổ xui xẻo!" Hắn lớn tiếng nói: "Trước đây đúng là không nên để mặc cho con Bạch hổ kia lớn lên, bộ lạc nhân từ lắm rồi nên mới không giết hắn khi vừa sinh ra!"

Ninh Phỉ giương mắt nhìn hắn, không nói gì.

Quang thủ lĩnh không nuốt nổi thịt nướng trong tay, trở mình đứng dậy, cả giận nói: "Hiện giờ Bạch hổ kia đã trở thành thần thú của sứ giả, là do Thú Thần ban tặng. Tuy rằng năm đó chúng ta đuổi cả nhà họ ra khỏi bộ lạc, nhưng lúc đó chúng ta cũng không nghĩ đến Thú Thần sẽ phong hắn làm thần thú. Hiện giờ đã biết thì cần phải tôn trọng hắn một phần, cho nên ngươi cần phải xin lỗi hắn!"

"Ta không đi!" Phong cứng cổ nói: "Vì cái gì mà lúc trước ta nói giết hắn rồi chiếm địa bàn thì chẳng ai phản đối. Còn bây giờ ta lại là kẻ sai, dựa vào cái gì chứ?"

Quang thủ lĩnh vừa phẫn nộ vừa hổ thẹn, quả thực không biết nói sao mới tốt.

Ninh Phỉ cười nói: "Được rồi, rốt cuộc thì lúc ấy ta và A Chinh cũng không bị thương. Đại Vũ, ta ăn no rồi, ngươi thì sao?"

Mục Vân Vũ lấy một nắm cỏ xanh, lau qua dầu mỡ trên ngón tay, không nói gì, nhưng cũng đủ để biểu hiện rằng bản thân đã ăn no.

Ăn uống no say, Quang thủ lĩnh phủ một lớp cỏ khô và rêu thật dày lên sơn động của chính mình. Cái này làm Ninh Phỉ nhớ đến lúc vừa đến thế giới này, mờ mịt vô tri mà chạy đến địa bàn của Ninh Chinh, tìm được sơn động kia.

Lúc đó gian khổ, anh ở trong sơn động phủ kín cỏ khô và rêu phong, cuộn tròn người, lại không có cách nào ngủ say, vì anh còn muốn dựng lỗ tai cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay cũng khiến anh bừng tỉnh.

Hiện giờ nhớ lại vừa thấy khổ đau lại vừa ngọt ngào, anh bắt đầu hoài niệm về hang động nơi Ninh Chinh và anh ở.

Mục Vân Vũ không ngủ trong sơn động, hắn biến về hình thái Đại bàng, đứng trên thân cây thô to bên ngoài sơn động, tìm nơi chạc cây giao nhau mà ngủ gật. Như vậy vừa có thể canh gác, lại còn có thể nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không lo bị những con mèo bự không biết leo cây kia đánh lén.

Hắn thật sự không yên tâm với đám hổ này, hắn cảm thấy đầu óc bọn chúng không đơn thuần như thú nhân trong bộ lạc của mình, mà đầy rẫy những ý nghĩ xấu xa.

Thật ra, nếu bàn về bụng dạ đầy tâm tư thì chẳng ai so được với con báo nhỏ nhà hắn ta.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Phỉ và Đại Vũ ăn sáng qua loa, rồi đưa Quang thủ lĩnh và vài thú nhân tìm đến chỗ núi than đá.

Các thú nhân sải bước chạy như điên theo phương hướng Đại bàng bay trên đầu chỉ thị, hơn một giờ mới đến được vị trí của núi than đá. Ninh Phỉ nhổ bụi cỏ dại dưới chân núi, dùng nhánh cây đào đất bùn, quả nhiên lộ ra than đá màu đen bên trong.

"Từ đỉnh núi đến đây, cả ngọn núi đều là loại đá đen này, cũng đủ để các ngươi trao đổi rất nhiều thứ với bọn ta." Ninh Phỉ cầm khối than đá trong tay xem xét khiến ngón tay đen sì, anh nói: "Lát nữa bọn ta trở về, cũng sẽ đưa sọt tre đến, đảm bảo đủ cho các ngươi sử dụng và một người biết đan sọt nữa. Cậu ta không chỉ dạy các ngươi đan sọt, mà còn chỉ cho các ngươi vài phép tính đơn giản, như vậy sẽ tiện cho chúng ta giao dịch."

"...Tốt, rất tốt..." Quang thủ lĩnh gật gật cái đầu to xù lông của mình, trộm nhìn Ninh Phỉ, đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Sứ giả, ngài thật sự không thể ở lại bộ lạc của bọn ta sao? Chúng ta mỗi ngày đều sẽ cho ngài ăn con mồi ngon nhất, sau này học được cách làm nhà cũng sẽ để cho ngài ở căn phòng đẹp nhất, ngươi không thể... ở lại sao?"

Ninh Phỉ cười nói: "Ngươi có bộ lạc của ngươi, ta cũng có bộ lạc của ta. Quang thủ lĩnh, ngươi sẽ bỏ bộ lạc của mình để ở lại bộ lạc của người khác sao? Ngươi sẽ không, ta cũng sẽ không, nơi đó có bạn bè của ta, người nhà của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi họ."

Quang thủ lĩnh thất bại thở dài.

Ninh Phỉ không đáp lại hắn, lại nói: "Sau này địa điểm giao dịch của chúng ta là ở chỗ nước cạn bên kia, các ngươi mỗi ngày đem than đá đặt ở đó, chúng ta phái người đi lấy. Chỉ cần đủ số lượng liền sẽ dạy cho các ngươi thứ mong muốn."

Một con hổ giơ chân lên, chọc chọc Quang thủ lĩnh, Quang thủ lĩnh mới sực tỉnh từ bi thương vì sứ giả không muốn ở lại, mới nhớ tới cái gì mà vội vàng hỏi: "Cái bột phấn đêm qua ngài dùng để nướng thịt, ta cũng muốn có."

Ninh Phỉ nói: "Ta không dạy các ngươi cách làm vật đó, năm sọt mà đổi lấy một ống trúc."

"Vì sao lại không dạy cách làm cái kia?" Thú nhân phía sau Quang thủ lĩnh hỏi.

Ninh Phỉ cười nói: "Không chỉ là không dạy làm cái kia, chế tác đồ sắt ta cũng không dạy, các ngươi muốn thì đem đồ tới đổi. Nếu cái gì cũng dạy hết cho các ngươi, sau này các ngươi không cho ta than đá nữa thì sao? Để đảm bảo mối hữu nghị lâu dài giữa hai bộ lạc, đương nhiên cần liên kết giao dịch, vậy nên ta chỉ đành không dạy."

Đám hổ há to miệng, bọn họ không hiểu vì sao để đảm bảo tình hữu nghị thì không thể dạy họ chế tác thứ bột phấn kia.

Ninh Phỉ lười giải thích cho họ, chỉ nói: "Bắt đầu từ ngày mai, buổi chiều chúng ta sẽ đưa người và sọt đến chỗ nước cạn, các ngươi cũng cần giao trước cho ta... bốn sọt than đá làm tiền đặt cọc, bởi vì hiện tại các ngươi cũng chỉ có bốn cái sọt. Người kia sẽ cho các ngươi biết số than đá cần giao mỗi ngày, dù sao thì các ngươi muốn đổi đồ gì thì trực tiếp dùng than đá đổi đi." Nói xong, anh liền vỗ lên cánh của Đại Vũ, định rời đi.

"Sứ giả!" Quang thủ lĩnh vội vàng gọi Ninh Phỉ lại một lần nữa, hắn lắp bắp nói: "Nếu, nếu chúng ta cũng thề với Thú Thần, thì ngài sẽ ban tên cho chúng ta sao?"

Ninh Phỉ nhìn hắn một cái, nói: "Biểu hiện của các ngươi ngày hôm qua thực sự làm ta rất buồn bực. Vậy nên bọn ta muốn thông qua giao dịch lâu dài mà quan sát xem, các ngươi có thật sự muốn trung thành với Thú Thần. Chờ thời điểm tới, Thú Thần sẽ nói cho ta rằng ngài có muốn tiếp nhận thành ý của các ngươi hay không, lúc đó ta sẽ tự động đến bộ lạc của các ngươi, ban tên họ cho các ngươi."

Quang thủ lĩnh nghe thấy mấy lời này không khỏi có chút mất mát. Hắn cảm thấy sứ giả vì sự kiện đêm qua mà nổi giận, chính là... Hắn thực sự không biết nên xử lý Phong như thế nào, rốt cuộc thì hành vi của Phong lúc đó cũng là do hắn ngấm ngầm đồng ý...

Lúc ấy mặc dù bọn họ không thiếu chút lãnh địa đó, nhưng có thêm thì cũng tốt. Tuy rằng có vài vị có quan hệ tốt với cha mẹ Bạch hổ cũng có khuyên can một chút, nhưng hắn cũng không vì thế mà ngăn cản Phong. Hơn nữa hắn cũng biết, Phong và cha mẹ của Bạch hổ cũng có chút mâu thuẫn, nên hắn cũng mặc kệ.

Nhưng cũng chẳng ai ngờ được, chỉ vắng bóng có mấy năm mà Bạch hổ kia đã được Thú Thần phong làm thần thú, mà bọn họ muốn xin sứ giả dạy cho bọn họ nhiều thứ, nhưng sứ giả này lại xem Bạch hổ kia như người nhà.

Hắn thật sự rất muốn được Thú Thần ban cho tên họ, lúc trước ở bộ lạc của sứ giả, nhìn đám người kia gọi nhau bằng những cái tên khác biệt, khiến hắn có chút cảm giác hâm mộ.

Nhưng làm thế nào thì sứ giả mới cao hứng, làm sao thì Thú Thần mới nguyện ý ban tên cho bọn hắn?

Đại Vũ tung cánh bay vút lên, Ninh Phỉ bắt lấy cổ chân anh ta mà bay theo lên trời, anh ở giữa không trung lớn tiếng nói: "Quang thủ lĩnh, nhớ rõ giao dịch của chúng ta." Nói xong liền theo Đại Vũ bay cao, dần dần đi xa.

Chờ bay ra một khoảng xa, Đại Vũ mới tìm nơi nhẹ nhàng đáp xuống, Ninh Phỉ đem da trùm trên người, treo lên chân Đại Vũ, một lần nữa bay lên.

Anh thật sự sợ đám hổ này, sợ bọn họ lại túm chặt anh không cho rời đi, ngay cả túi da cũng không kịp trùm vào.

"Về nhà...dù mới xa một ngày, nhưng ta đã rất nhớ bộ lạc của mình." Ninh Phỉ ngồi trong túi da, cảm thấy bộ lạc của mình thật sự rất tốt, cả A Chinh cũng tốt nữa.

Đại Vũ cũng nhớ bộ lạc của mình, hắn cảm thấy cho dù là con hổ nào thì cũng không so được với Tiểu Sở nhà hắn. Đặc biệt là đám Hổ tộc này, quả thực quá phiền phức!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.