Chương trước
Chương sau
Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Quang sửng sốt một chút, hắn mở miệng nói: "... Linh dương, đổi một con linh dương được không?"

Ninh Phỉ cười nói: "Lãnh thổ của chúng ta cũng có linh dương, số lượng rất nhiều, không bằng chúng ta dẫn các ngươi đi xem bộ lạc của chúng ta thế nào?"

Lão Thạch Đầu lập tức đi tới nói: "Để ta dẫn các ngươi đi xem bộ lạc của chúng ta."

Đúng lúc Quang định đồng ý, hắn lại ngẩng đầu nhìn thấy người của bộ lạc hắn, vì thế nói: "Không bằng để cho bọn họ dẫn chúng ta đi xem đi, ta và bọn họ là đồng bạn, hôm nay chúng ta có rất nhiều điều để nói."

Lão Thạch Đầu nhìn Ninh Phỉ, Ninh Phỉ gật đầu.

Ngoại trừ một vài nữ thú nhân Hổ tộc đá con mình đang nghỉ ngơi ở nhà, tên thú nhân Hổ tộc vừa nói chuyện với Quang lập tức nói: "Chúng ta mang Quang đi xem xem." Nói xong liền tiến lên kéo Quang và những người khác ra sân sau.

"Liệu bọn họ có...'' Lão Thạch Đầu có chút lo lắng.

Ninh Phỉ lắc đầu nói: "Những thú nhân Hổ tộc kia có lẽ sẽ thuyết phục được người trong bộ lạc của mình hơn, bọn họ đột nhiên tới thăm, hẳn là bởi vì bọn họ biết bộ lạc của chúng ta khác biệt. Chỉ là ta đang suy nghĩ... Bọn họ có cái gì có thể đổi với chúng ta không?"

"Không bằng hợp nhất bộ lạc?" Mục Vân Sở nói.

Ninh Phỉ lại lắc đầu, "Bộ lạc của bọn họ có nhiều người, sợ là sau khi tới nơi này chỉ biết nghe theo thủ lĩnh của họ, đến lúc đó sẽ gây ra chia rẽ nội bộ, như vậy không tốt. Hơn nữa ta thấy thủ lĩnh kia cũng không có ý định sáp nhập bộ lạc. Một bộ lạc lớn hơn chúng ta trừ phi muốn thôn tính bộ lạc của chúng ta, nếu không làm sao có thể sáp nhập một bộ lạc nhỏ hơn mình chứ? Nhưng ta nghĩ..." Anh cúi xuống ôm lấy một con sói con đang gào khóc lên, sờ sờ bộ lông mềm mại trên đầu sói con, "Không sáp nhập cũng tốt, nhưng ta cũng không nghĩ ra nên đổi cái gì, ta muốn đi thăm bộ lạc của bọn họ."

Thú nhân Hổ tộc vừa rồi kéo Quang đi đã được sứ giả "ban họ", tên là Trịnh Đại Quang, một thú nhân nhỏ tuổi khác gọi là Trịnh Tiểu Quang. Ngoài hai người họ còn có Trịnh Đại Vân và Trịnh Tiểu Vân, nhưng vừa rồi họ đã ra ngoài đi săn.

Trịnh Đại Quang đưa thủ lĩnh và các anh em ban đầu của mình đến sân sau, thấp giọng nói: "Quang, bộ lạc chúng tôi không thiếu thức ăn, hơn nữa ngươi xem..." Cậu chỉ vào chuồng thỏ, chuồng gà, chuồng heo và một mảnh đất trồng rau xanh mướt ở sân sau nói: "Sứ giả ở đây chẳng những chăn nuôi những động vật này mà còn có thể chế biến thành thức ăn, bọn họ gọi đây là đồ ăn. Hơn nữa bọn họ còn có thể dùng lửa để làm đồ gốm, chính là bát đựng đồ ăn vừa rồi ngươi ăn cơm. Ở đây có rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy qua bao giờ, chưa ăn hoặc dùng qua trước đây, đều là sứ giả nghĩ ra. Còn có ngươi xem trên người chúng ta mặc cái váy vải bố này, là bọn họ làm từ một loại cỏ lấy ra sợi tơ nhỏ bên trong dệt thành, mặc ở trên người có thể che cơ thể mà còn rất mát mẻ, không cần sợ ngồi dưới đất gặp côn trùng..."

Quang nghiêm nghị hỏi: "Vậy thì... Con thánh thú kia, chính là con hổ trắng trước kia, hắn dùng cái gì bẻ gỗ?" Cú đánh vừa rồi thật sự khiến hắn chấn động, dù hắn mạnh đến mấy cũng không thể đập vỡ một miếng gỗ dày như vậy.

"Đó là rìu, làm bắt sắt. Sắt được nung từ một loại đá." Trịnh Đại Quang giải thích: "Còn cái nồi hấp bánh bao cũng được làm bằng sắt, có thể làm ra những món ăn rất ngon, những lồng hấp kia làm bằng trúc. Tóm lại ở đây có rất nhiều thứ hữu dụng đối với ta... Và bộ lạc của ngươi. Ngươi vừa nói dùng một con linh dương đổi sứ giả, đơn giản là không thể."

Quang im lặng một lúc, một lúc sau mới nói: "Vậy ta có thể dùng cái gì để đổi?"

Trịnh Đại Quang nói: "Bộ lạc này rất thiếu người, tại sao không..."

"Không thể nào!" Quang trực tiếp cự tuyệt lời của cậu, "Ta là thủ lĩnh bộ lạc, lãnh thổ bộ lạc vừa rộng vừa tốt, làm sao có thể sáp nhập với bọn họ? Nếu bọn họ sáp nhập ta..." Hắn dừng lại ở đây, hắn biết rõ điều này là không thể. Tuy hắn lỗ mãng nhưng hắn cũng không ngốc.

Quang dẫn người đi dạo một vòng rồi trở về, thấy người ở sân trước đang dọn bàn ghế. Mấy người trong sân đều nâng máy dệt vải lên một chỗ, Đại Hoa dẫn đầu bắt đầu dệt vải lanh. Mục Vân Sở đang cầm lưới đánh cá hò hét muốn đi bắt cá tươi ăn, các thú nhân nhỏ đưa cừu từ trong sân ra để chăn.

Dường như bộ lạc này khắp nơi đều náo nhiệt và sôi động, khác hoàn toàn so với bộ lạc của hắn. Thú nhân trong bộ lạc của hắn sau khi đi săn và ăn no liền tìm một nơi râm mát bắt đầu ngủ trưa, dù sao đối với loài hổ mà nói, sau khi ăn no ngủ một giấc là chuyện đẹp nhất. Nhưng bộ lạc này thì sao? Mặc kệ già hay trẻ hầu như đều có chuyện làm không hết, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ.

Đúng vậy, có ai ăn no mặc ấm không lo ăn uống còn có thể nuôi dưỡng con non, làm sao có thể cảm thấy không hạnh phúc được?

Hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Ninh Phỉ và Ninh Chinh đang vo gạo, trong kho không gian của anh có rất nhiều gạo, lúc trước thỉnh thoảng anh chỉ dùng để nấu cháo, không làm gì khác, nhưng Mục Vân Sở đột nhiên nói muốn ăn bánh quai chèo, Ninh Phỉ nghĩ hiện giờ ngải thảo còn chưa lớn, không bằng hái chút ngải cứu làm chút bánh ngải cứu để ăn, nhưng vì chỉ có gạo chứ không có gạo nếp, sợ là mùi vị của bánh ngải cứu* kém hơn một chút.

(*Ngải cứu: một loại cây cỏ mọc dại ở rất nhiều địa phương phía Bắc Việt Nam. Chúng thường được dùng làm món ăn hàng ngày và xuất hiện trong nhiều bài thuốc dân gian. Ngải cứu còn có tên gọi khác là rau ngải, ngải diệp.)

Quang rất tò mò khi thấy họ đạp từng nắm cỏ vàng vào một cái giá gỗ, cho đến khi Ninh Phỉ thu thập tất cả hạt gạo và vò nát mới đi lên hỏi: "Đây là cái gì?"

"Ăn đi." Ninh Phỉ nói.

Quang cầm một hạt gạo trắng nhìn ngắm rồi cho vào miệng nhai hai lần, tuy có mùi thơm... Nhưng cứng như vậy, làm sao có thể ăn được?

Ninh Phỉ thấy hắn nghi hoặc, cười nói: "Món cháo các ngươi ăn vừa rồi là làm từ thứ này, không chỉ có thể nấu cháo mà còn có thể làm món khác, ăn rất ngon."

Quang trầm mặc, hắn không biết làm sao vị sứ giả này lại biết nhiều món ăn lạ đến vậy, hơn nữa bọn họ chưa từng thử qua. Chẳng lẽ như đàn em vừa nói, là Thần thú sai sứ giả đến dạy bọn họ cách sống sót của thú nhân sao?

Thần thú...

Hai mắt Quang đột nhiên sáng lên, nói: "Nếu sứ giả dạy thú nhân cách sinh tồn, vậy thì chúng ta cũng là thú nhân, ngươi là sứ giả, cho nên nhất định phải dạy chúng ta." Đúng vậy, tại sao vừa rồi hắn không nghĩ tới?

Ninh Phỉ ngước mắt nhìn hắn nói: "Đúng vậy, ta muốn dạy các ngươi, nhưng Thần thú đã nói, trên đời này không phải ai cũng có thể nhận được phần thưởng của Thần thú, muốn thứ gì thì phải lấy đồ của mình đổi lấy. Lúc trước ta dạy bọn họ vì bọn họ đã làm việc chăm chỉ vì sự hưng thịnh của bộ lạc và thề sẽ mãi trung thành với Thần thú và không bao giờ phản bội. Vậy... Thủ lĩnh Quang phải trả giá gì đây?"

Quang lại bị hỏi khó, hắn gãi gãi mái tóc rối bù trên đầu, tức giận nói: "Những gì các ngươi có chúng ta đều không có, chúng ta có các ngươi đều có, nếu vậy thì ta có thể dùng cái gì để đổi?"

Ninh Phỉ nói: "Thần thú sẽ không làm khó thú nhân, cũng sẽ không để các ngươi dùng thứ các ngươi không có để trao đổi. Nếu các ngươi có thể tìm được ta, thì đó là chỉ dẫn của Thần thú, có sự chỉ dẫn này có nghĩa là bộ lạc các ngươi tự nhiên có thứ ta cần."

Vừa rồi lúc bọn họ đi ra sân sau, Ninh Phỉ tiến vào không gian tìm hệ thống hỏi về sự phân bố của các loại thực vật và khoáng sản xung quanh. Kỳ thật anh vốn tưởng rằng nếu không thành công liền để cho bộ lạc của Quang dùng đồ ăn đến trao đổi cũng không phải là không thể. Nhưng không nghĩ tới bộ lạc kia lại gây ra bất ngờ lớn hơn!

Có một mỏ trong bộ lạc của họ!

Chỉ vì chưa đến bộ lạc đó nên hệ thống không cách nào biết đó là loại khoáng sản gì, nhưng chỉ cần không phải mỏ ngọc vô dụng thì không sao. Dù là mỏ đồng hay mỏ sắt thì họ sẽ có căn cứ để liên tục vận chuyển khoáng sản, giúp anh không phải chạy ra ngoài khu vực Tam Bất Quản chở quặng về nhà.

"Đó là cái gì? Đã có ta, ta nguyện ý trao đổi với ngươi!" Quang nghe xong liền vui mừng, chỉ cần có cái gì để trao đổi, hắn muốn đổi cái nhà trước này... Đúng rồi, còn có lửa, bởi vì đồ ăn nơi này đều dùng cái gọi là lửa làm đồ ăn, hơn nữa đàn em nói dùng lửa nướng thịt ăn rất ngon, ngon hơn nhiều so với thịt sống.

"Là cái gì, ta đương nhiên phải đi đến bộ lạc của các ngươi xem một chút..." Ninh Phỉ chưa nói xong, Ninh Chinh là người đầu tiên không vui. Hắn nắm lấy cánh tay Ninh Phỉ, vẻ mặt khó chịu.

Quang nhìn Ninh Chinh cũng có chút khó chịu, dù sao đây cũng là hổ trắng, bộ lạc này có sứ giả, cho nên hổ trắng tự nhiên không phải không biết. Nhưng bộ lạc của bọn họ không có sứ giả, nếu để hổ trắng qua đó... Những người khác trong bộ lạc không biết nên nói gì. Hơn nữa, nếu hắn nhìn thấy hổ trắng bây giờ lớn lên khỏe mạnh như vậy, chẳng phải là nói lúc trước hắn trục xuất con hổ trắng này là sai lầm sao?

Tuy nhiên, trong quá khứ đã có rất nhiều thú nhân lớn tuổi truyền lại rằng nếu bộ lông có màu sắc khác thì chính là khác biệt, sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhìn thấy hai con thú nhân có màu sắc khác nhau từ bộ lạc này, một là con hổ trắng này, một con khác là một con non báo hoa.

Ninh Phỉ an ủi vỗ cánh tay Ninh Chinh, nhìn Quang nói: "Nếu ngươi không dẫn ta đi, ta cũng không biết bộ lạc của ngươi có gì. Nhưng thú nhân của các bộ lạc khác nhau không thể tùy ý tiến vào bộ lạc của người khác, vì vậy ta vẫn cần lời mời của thủ lĩnh Quang."

Chỉ cần nhìn con linh miêu trước mắt, trong đầu hắn lại nảy ra một ý nghĩ khác.

Chỉ cần con linh miêu này vào bộ lạc của hắn, vậy... Hắn có thể dùng vũ lực giữ anh lại không? Bạn đời của hắn chết sớm, bây giờ hắn vẫn là một con mèo độc thân, hắn nguyện ý cho con linh miêu này thân phận bạn đời thủ lĩnh, chỉ cần anh ở lại trong bộ lạc của hắn. Hơn nữa lãnh thổ của bộ lạc hắn lớn hơn nơi này, lại có nhiều người, có thể sẽ được sứ giả coi trọng.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, con linh miêu này bây giờ cũng là thủ lĩnh bộ lạc này, làm sao anh có thể làm bạn đời của hắn? Nhưng hắn tuyệt đối không thể mang theo nhiều người về bộ lạc của mình, chỉ cần hắn không cho anh rời đi...

"Đương nhiên có thể tới bộ lạc của chúng ta, nhưng ngươi không thể mang theo nhiều hơn số người ta mang theo." Quang nói.

Ninh Phỉ gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Quang đã được sắp xếp để nghỉ ngơi, bọn họ dự định ngày mai sẽ trở về bộ lạc của mình.

Nhìn thấy Quang rời đi, Ninh Chinh trầm giọng nói: "Ta muốn đi theo ngươi."

Ninh Phỉ đang vo gạo nói: "Ngươi không cần đi, ở nhà chờ ta, ta cùng Đại Vũ tới đó."

"Chỉ mang theo Đại Vũ." Ninh Chinh sửng sốt, lập tức nghĩ đến mang Đại Vũ đúng là có lợi, nhưng... "Chỉ có hai người các ngươi sao? Có phải quá ít không?"

"Chỉ hai người là được, ta cảm thấy người này chỉ thấy được lợi ích của sứ giả nhưng bộ lạc của hắn lại không có, trong lòng tự nhiên không cam lòng. Ta qua đó, hắn có thể muốn giữ ta ở lại bộ lạc của bọn họ."

Lời còn chưa dứt, Ninh Chinh đã tức giận, "Vậy thì ngươi càng không nên đi, dù sao ta cảm thấy bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì, ngươi còn nhớ con hổ lúc trước đến bộ lạc chúng ta gây rối không? Hắn thuộc về bộ lạc bọn họ! Không phải là bọn họ không biết thành viên của mình đến gây rắc rối, mà bây giờ bọn họ còn không nhắc đến, chẳng lẽ bọn họ cho rằng chúng ta không so đo với hắn sao?"

Từ khi học chữ, nghe Mục Vân Sở kể nhiều câu chuyện khác nhau trong các buổi kể chuyện mỗi tối, khi Ninh Chinh nói chuyện đặc biệt có quy tắc. Trên thực tế, không chỉ Ninh Chinh mà rất nhiều thú nhân cũng bắt đầu bắt chước cách nói chuyện của các nhân vật trong câu chuyện mà Mục Vân Sở kể, đặc biệt là lão Thạch Đầu, ông đã hỏi Mục Vân Sở rất nhiều chuyện về quản gia, hiện giờ ông đã học được có hình có dạng, nghiễm nhiên trở thành một đại quản gia.

Ninh Phỉ mỉm cười sờ sờ đầu Ninh Chinh, xoa mái tóc bạch kim của hắn: "Cho nên ta nói đem Đại Vũ theo, nếu bọn họ có ý đồ xấu, ta và Đại Vũ trực tiếp bay về, không bao giờ hợp tác với bọn họ nữa. Nếu bọn họ thật sự nguyện ý trao đổi với chúng ta thì càng tốt. Sau khi bàn bạc vấn đề xong, ta và Đại Vũ bay về, tiết kiệm thời gian đi đường. Đáng tiếc bộ lạc chúng ta chỉ có một con đại bàng vàng, nếu chúng ta có nhiều hơn, như vậy đi đâu cũng tiện."

Đi máy bay, xe lửa và ô tô sẽ có cảm giác chậm, từ xa xỉ đến tiết kiệm thật sự rất khó.

Quang và đồng bọn được đưa đến một phòng dành cho khách, nói là phòng cho khách nhưng thực chất là một căn phòng trống trong ngôi nhà mới xây, dù sao năm con mèo lớn bọn họ cũng biến thành người nằm chen chúc với nhau. Hơn nữa người trong ngôi nhà đó đều là người trước kia của bộ lạc hắn, muốn nói chuyện gì cũng tiện.

Trong nhà toàn bộ nữ thú nhân đang mang thai đều đi đến trước sân của Ninh Phỉ, có người đang dệt vải, có người dệt đồ. Còn có mấy người cùng nhau đào rau rừng rồi về ăn thêm. Bây giờ họ là những người duy nhất ở trong nhà.

Đám thú nhân giống như kẻ nhà quê, sờ soạng nhìn đồ đạc trong phòng, cảm thấy mới mẻ vô cùng, chúng thật sự nhìn cái gì cũng muốn, hận không thể trực tiếp giấu trong lồng ngực mang về. Một con thú nhân biến thành mèo lớn nằm trên giường lăn lộn, dùng móng vuốt chạm vào chiếc giường, miệng cảm thán, dụi cái đầu to của mình vào tấm thảm, kêu gừ gừ thoải mái.

Quang nhìn quanh rồi thì thầm với những người đi chung: "Sứ giả linh miêu nói rằng anh ta sẽ đến bộ lạc của chúng ta để xem có gì trao đổi được, ta yêu cầu anh ta không cần mang theo nhiều người, ta nghĩ cách để sứ giả ở lại bộ lạc của chúng ta?"

Mấy người khác nghe xong đều sửng sốt, một con thú nhân hỏi: "Như vậy được không? Sứ giả có đồng ý ở lại không?"

"Nếu chúng ta không cho bọn họ đi, bọn họ cũng đi không được?"

"Nhưng bọn có có thú nhân biết bay, là thú nhân Vũ tộc. Đến lúc đó mang theo anh ta trực tiếp bay đi thì làm sao bây giờ?"

"Chúng ta giấu thứ anh ta muốn để ngăn anh ta rời đi."

Thấy người đi chung cũng đồng ý với ý kiến của mình, Quang lại nói: "Ta nghe bọn họ nói, sứ giả được Thần thú phái xuống để dạy thú nhân cách sinh tồn, sứ giả đã dạy bọn họ rất nhiều nên đương nhiên cũng có thể dạy chúng ta."

Tuy rằng bọn họ còn không biết Thần thú là gì, nhưng bọn họ nghe đồng bạn nói rằng trong phòng Ninh Phỉ có treo một bức chân dung của Thần thú, giống như toàn bộ sức mạnh của rất nhiều tộc thú nhân tập trung lại với nhau. Chỉ là bọn họ không thể tưởng tượng được nếu sức mạnh của nhiều tộc thú nhân tập trung lại với nhau sẽ như thế nào, nhưng chỉ nghe thôi cũng cảm thấy rất lợi hại.

"Đúng vậy, sứ giả có thể dạy cho bọn họ cũng có thể dạy chúng ta, hơn nữa chúng ta chỉ dẫn đi một sứ giả, để lại cho bọn họ một sứ giả mà."

"Đúng vậy, nếu sứ giả không muốn, chúng ta sẽ đi tộc Linh miêu để tìm một con cái thú nhân xinh đẹp làm bạn đời cho anh ta, như vậy sứ giả có khả năng ở lại cao hơn phải không?"

"Ừ, chúng ta vẫn sẽ có những sứ giả nhỏ như vậy."

Nghĩ đến đây, mấy tên thú nhân hổ tộc càng vui vẻ, mong muốn bộ lạc của mình ngay lập tức trở nên giống như bộ lạc này, vừa thoải mái vừa xinh đẹp, có thể ăn uống ngon miệng mỗi ngày và sinh ra nhiều con non.

Đến buổi tối, sau khi ăn một bữa tối ngon miệng, ý nghĩ nhất định phải đưa sứ giả về bộ lạc của mình càng ngày càng nghiêm trọng, khiến lũ thú nhân nhìn Ninh Phỉ như đang nhìn sứ giả của bộ lạc mình, tràn đầy háo hức và hài lòng.

Ngày hôm sau, Ninh Phỉ chuẩn bị cho thủ lĩnh Quang mấy giỏ bánh bột ngô thịt khô và một lọ dưa chua để bọn họ mang lên đường ăn, nói mình phải chuẩn bị vài ngày, mấy ngày nữa lại đến thăm.

Quang vui vẻ đồng ý, hắn cùng đồng bọn đeo giỏ liền vui vẻ rời đi. Tuy rằng hình người sẽ đi chậm hơn nhưng đeo những chiếc giỏ này tiện hơn. Bọn họ đều thấy rất nhiều thú nhân ở đây đi ra ngoài hái đồ đều đeo giỏ, mang được nhiều thứ hơn so với cầm hai tay.

Ninh Phỉ không đem băn khoăn của mình và Ninh Chinh nói cho thú nhân khác trong bộ lạc nghe, ngay cả Mục Vân Sở, sợ cái miệng rộng của y không giấu được chuyện. Nguyên nhân chủ yếu không nói chính là sợ người trong bộ lạc suy nghĩ lung tung, lo lắng cho anh.

Hơn nữa lần này đến Hổ tộc, anh và Đại Vũ là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất, ít người để tránh đối phương cảm thấy bị xúc phạm; thứ hai, nếu như đối phương có ý tưởng khác biệt nào, họ cũng có thể trực tiếp cất cánh, bọn họ không thể ngăn cản được.

Sau khi chuẩn bị một ít đồ vật, giải thích một số chuyện với người trong bộ lạc, đồng thời an ủi Ninh Chinh đang lo lắng và hờn dỗi, Ninh Phỉ và Mục Vân Vũ liền đi thăm Hổ tộc.

Trên đường đi, Ninh Phỉ mới nói cho Mục Vân Vũ suy nghĩ của mình, anh sợ đến lúc đó Mục Vân Vũ không kịp phản ứng.

Mục Vân Vũ vỗ cánh nói: "Không sợ, đến lúc đó ta sẽ bắt bọn họ bay lên trực tiếp ném chết bọn họ, bọn họ không đuổi kịp ta."

Đám mèo lớn có thể bắt được chim, nhưng bắt được thú nhân sao có thể bắt được thú nhân Vũ tộc? Nghĩ đẹp quá.

Ninh Phỉ cười nói: "Ta chỉ là nghĩ đến chuyện xấu nhất, tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp. Đương nhiên nếu đối phương không có những suy nghĩ này thì càng tốt, chúng ta muốn nói gì thì nói."

Mục Vân Vũ gầm lên một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Lãnh thổ của bộ lạc Hổ tộc thật sự rất rộng, rộng gấp đôi lãnh thổ của Ninh Chinh. Bình thường thú nhân không sống cùng nhau mà phân tán thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm thay phiên nhau phụ trách một khu vực, ăn cho đến khi no. Chỉ tụ tập lại vào mùa tuyết rơi để có thể sưởi ấm và chia sẻ thức ăn với nhau.

Mục Vân Vũ mang theo Ninh Phỉ bay hai vòng trên trời thì nghe thấy tiếng hổ gầm. Đó là giọng của Thủ lĩnh Quang, đang gọi họ xuống.

Sau khi xuống đất, Ninh Phỉ nhìn quanh, phát hiện có ít nhất bảy mươi tám mươi con hổ đang ngồi hoặc nằm xung quanh, tất cả đều nhìn mình chằm chằm.

Đột nhiên bị rất nhiều con hổ nhìn, anh có ảo giác rằng mình đã rơi vào hang hổ và trở thành thức ăn, nhưng đây chỉ là ảo giác.

"Thủ lĩnh Quang." Ninh Phỉ nhìn con hổ lớn đối diện, mỉm cười gật đầu, nói: "Chẳng lẽ thủ lĩnh Quang tập hợp tất cả thú nhân trong bộ lạc của ngươi đến chào ta sao?"

Trước khi bọn họ bay xuống, Quang đã biến thành người và mặc chiếc váy vải lanh vào. Hắn rất trân trọng chiếc váy này, đặc biệt khi thấy đám thú nhân dệt vải, hắn cảm thấy chiếc váy này quả thật quá quý giá.

Quang cười nói: "Bọn họ đều nghe chúng ta kể về sứ giả, rất tò mò về sứ giả cho nên đều đến đây để gặp sứ giả."

Ninh Phỉ nói: "Nếu chỉ nhìn thì không sao, ta chỉ sợ bọn họ quá nhiệt tình, đến lúc đó sẽ không cho ta rời đi, như vậy rất phiền toái."

Nụ cười của Quang không khỏi cứng đờ.

Ninh Phỉ giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: "Đêm qua Thần thú nói cho ta biết, lần này tới bộ lạc của các ngươi hợp tác sẽ có chút khó khăn, trường hợp xấu nhất sẽ khiến hai bộ lạc chúng ta có quan hệ không tốt, điều này làm ta có chút lo lắng nha thủ lĩnh Quang."

Quang không nói nên lời, hắn không ngờ Ninh Phỉ đã đoán được bọn họ muốn làm gì.

"Cái gì... Quan hệ không tốt? Chúng ta không phải thú nhân của Thần thú sao?" Những thú nhân đi theo Quang đến bộ lạc Ninh Phỉ không khỏi hét lớn.

"Đúng vậy, chúng ta cũng là thú nhân của Thần thú, sứ giả tại sao không ở lại bộ lạc của chúng ta?"

Những thú nhân khác lần lượt đứng dậy, lớn tiếng la hét theo.

Ninh Phỉ nhìn xung quanh, đợi bọn họ bình tĩnh lại mới nói: "Xem ra suy đoán của Thần thú là đúng, các ngươi luôn miệng nói các ngươi là thú nhân của Thần thú, nhưng các ngươi đã từng thề với Thần thú chưa? Đại Vũ, nói cho bọn họ biết thú nhân phải thề với Thần thú như thế nào, chỉ có thú nhân đã thề mới có thể được Thần thú ban thưởng và dạy dỗ."

Đại Vũ gật đầu, lớn tiếng nói: "Thú nhân phải thề với Thần thú, vĩnh viễn trung thành với Thần thú, nghe theo lời sứ giả mới có thể nhận được phần thưởng từ Thần thú và tên do sứ giả ban cho. Chỉ có thú nhân như vậy mới có thể được sứ giả dạy dỗ! Còn thú nhân ép buộc sứ giả sẽ bị Thần thú trừng phạt!"

Câu này được Ninh Phỉ dạy cho cậu ta trên đường đi, bởi vì lời thề trong bộ lạc bọn họ chỉ có nửa đoạn đầu mà không có nửa đoạn sau.

Vừa nói xong, đám thú nhân khó hiểu nhìn nhau.

Họ thật sự muốn ép buộc sứ giả ở lại.

Quang lúc này vô cùng xấu hổ, mặt hắn đỏ bừng, hận không biến thành một con hổ, như vậy mới không thể nhìn thấy bộ dạng bối rối hiện giờ của hắn.

"Chúng ta cũng không muốn ép buộc sứ giả ở lại, nhưng... Chúng ta hy vọng sứ giả ở lại." Quang cố gắng giải thích, "Bộ lạc của chúng ta lớn hơn bộ lạc của ngươi rất nhiều, hơn nữa không phải bộ lạc của các ngươi thuộc về con hổ trắng kia sao? Hổ trắng rất bất thường, lãnh thổ của hắn... cũng bất thường!"

Ninh Phỉ lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Con hổ trắng vô danh trong miệng các ngươi chính là thánh thú được Thần thú đích thân chỉ định cho ta, là đại diện cho thú nhân dũng cảm, cũng là biểu tượng của bộ lạc chúng ta! Hắn là thánh thú của ta, cũng là em trai của ta, người thân của ta và là thú nhân ta muốn ở bên đến cuối đời!"

Đám thú nhân Hổ tộc nghe xong không nói được lời nào.

Ninh Phỉ biết, chỉ dựa vào mấy câu nói của anh không thể thay đổi được thành kiến của những thú nhân này đối với thú nhân dị sắc, vì vậy anh im lặng một lát rồi nói: "Bộ lạc kia mặc dù là lãnh thổ của Bé Chinh, nhưng là do ta thành lập, đó cũng là bộ lạc của ta. Thủ lĩnh Quang, ngươi coi thường bộ lạc của ta sao?"

Thủ lĩnh Quang:...

Anh đã nói như vậy, còn muốn ta nói gì nữa? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.