Chương trước
Chương sau
- Đây là nơi nào?
 
Sau khi Hạ Ngôn bị Hỗn Độn Phong Bạo thôn phệ, bên trong đầu chỉ cảm thấy một mảnh hỗn độn, các loại ý niệm đều trở nên mông lung. Tuy nhiên loại cảm giác này chỉ giằng co trong một cái chớp mắt hơi hơi ngắn, liền lập tức khôi phục ngũ cảm thân thể, ý niệm trong đầu cũng khôi phục bình thường, đôi mắt có thể nhìn thấy thế giới chung quanh rõ ran&
 
Thế giới này là một mảnh hỗn độn.
 
ở trong Không gian Hỗn Độn, tuy rằng cũng không có trằng sao mặt trời, mây đen màu xám bao phủ bầu trời, nhưng người tu luyện ở trong đó, vẫn có thể cảm nhận lõ mình tồn tại trong không gian. Những mây đen kia cùng với hỗn độn lôi đình, đều. cách nơi mình hơi xa xôi. Mà hiện tại Hạ Ngôn chỉ cảm giác được dường như mình ở trong thế giới không thể tránh thoát
 
Cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác ở trong Không gian Hỗn Độn.
 
- Xoẹt
 
Đúng lúc này, một luồng hồ quang nhỏ bé màu xám, nháy mắt xuất hiện trên người Hạ Ngôn, mắt thấy lập tức đánh lên thân thể Hạ Ngôn, tâm thần Hạ Ngôn hơi hơi động, lập tức chân trượt tới, thân thể xoay qua, khó khăn lắm mới tránh đi luồng hồ quang rất nhỏ.
 
- Cái gì?
 
- Không ngờ còn có quá nhiều, lôi đình!
 
Hồ quang nhỏ bé vừa mới xuất hiện, chính là hỗn độn lôi đình! Tuy rằng một luồng hồ quang rất nhỏ, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó, cũng rất kinh người. Nếu. trực tiếp bị đánh trúng, sẽ khiến người tu luyện hóa thành một mảnh hư vô.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy, trong đám bụi màu xám ở đây, các loại hồ quang phảng phất như một con rắn nhỏ, không ngừng uốn lượn. Hồ quang lập tức xuất hiện bên người, khó lòng phòng bị!
 
"Đau quá!"
 
Hạ Ngôn liền lập tức phát hiện, đám bụi màu xám xuất hiện mọi nơi bên cạnh mình, đang không ngừng xâm nhập cơ thể mình. Tuy rằng dùng linh lực tiến hành ngăn cản nhưng vẫn không thể ngăn cản những đám bụi màu xám này xâm nhập. Đám bụi nhỏ bé bắt đầu quay cuồng khắp mọi nơi, ngay cả luồng năng lượng do linh lực hình thành, đều không thể ngăn cách nó ra.
 
Thậm chí có thể nhìn rõ, từng hạt bụi đang không ngừng chui vào da thịt của mình. Cảm giác đau đớn trên người chính là di chứng do những hạt bụi này chui vào cơ thể sinh ra. Hạ Ngôn chỉ cảm giác những hạt bụi này chui vào cơ thể mình, dường như đang ăn mòn máu thịt của mình, nhìn chăm chú thật kỹ, thân hình Hạ Ngôn chấn động mãnh liệt. Bởi vì hắn lờ mờ nhìn thấy, những hạt bụi này sau khi chui vào thân thể mình, làm da của mình không ngờ thật sự bị ăn mòn mất Chỉ là năng lực khôi phục của máu thịt thân thể mình, nhanh chóng liền có thể sinh trưởng máu thịt mới.
 
Máu thịt bị hạt bụi ăn mòn rất nhỏ, cho nên Hạ Ngôn nếu không nhìn kỹ, tra xét rõ ràng, gần như không thể phát hiện. Trong cơ thể Hạ Ngôn, linh lực màu vàng không ngừng thấm vào máu thịt, xương cốt, khiến cho máu thịt bị những hạt bụi này ăn mòn, một lần nữa sinh trưởng lên. Linh lực của Hạ Ngôn, dưới tác dụng của năng lượng thần bí trong nhẫn Linh La lại lột xác lần thứ hai, liền có năng lực chữa khỏi cực kỳ cường hãn.
 
- Xoẹt
 
Lại một luồng hồ quang xuất hiện, rất nhanh gần tới thân thể Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vặn người, lại tránh qua Luồng hồ quang do hỗn độn lôi đình hình thành, liền biến mất phía sau Hạ Ngôn.
 
"Đáng ghét! Ta chẳng lẽ ở trong phong bạo kia? Nhưng nơi này dường như rất yên lặng, xuất hiện những hạt bụi đáng sợ và hỗn độn lôi đình!"
 
Ánh mắt Hạ Ngôn quét chung quanh, ý thức thoáng phát tán ra
 
Nhung khiến trong lòng Hạ Ngôn hoảng sợ chính là, ý thức của hắn không ngờ căn bản không thể phát tán trong đám bụi này. Những hạt bụi này dường như đều có thể trực tiếp ăn mòn ý thức hư vô mờ mịt. Mới vừa phát tán ý thức, liền biến mất không rõ. Hạ Ngôn căn bản không thể cảm giác được thế giới bên ngoài.
 
"ở trong này đợi không phải biện pháp! Không biết ta có thể chống đỡbao lâu!"
 
Hạ Ngôn suy nghĩ trong đầu, cho dù linh lực hắn có được năng lực chữa khỏi cường đại, cũng không thể duy trì hơn nữa.
 
"May mắn cường độ thân thể ta vượt qua người tu luyện bình thường bốn năm lần. Nếu như người tu luyện bình thường bị cuốn vào nơi này, chỉ sợ không đến một khắc bị những hạt bụi này ăn mòn hoàn toàn!"
 
Hạ Ngôn hoảng sợ suy nghĩ trong lòng, thân thể bắt đầu di động về phía trước.
 
Dựa theo sự suy nghĩ của Hạ Ngôn, đám bụi này cho dù rộng lớn, cũng có phạm vi, chỉ cần ra khỏi phạm vị này, tự nhiên có thể thoát vây ra khỏi nơi này.
 
Lúc này Hạ Ngôn tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhung lại cũng không bối rối, mà là rất bình tĩnh, suy nghĩ về phương pháp ứng phó. ở bên trong những hạt bụi này, bản thân Hạ Ngôn cũng không biết mình Phi hành nhanh bao nhiêu. Tuy rằng không ngừng Phi hành về phía trước, nhưng không có phỏng đoán được gì. Hạ Ngôn cũng không thể cảm giác, tốc độ Phi hành của mình nhanh như thế nào.
 
Ầm
 
Sau một lát, Hạ Ngôn chỉ nghe được một tiếng nổ, trong lòng lại hơi động, ánh mắt lập tức tập trung nhìn về phía âm thanh truyền tới. ở bên trong phong bạo, ngay cả thị lực của mình đều bị ngăn trở thật lớn, căn bản không thể thấy rõ phía trước vừa xuất hiện cái gì, chỉ có thể nhìn thấy một mành bụi mù mịt.
 
- Roẹt! Roẹt!
 
Hạ Ngôn thật cẩn thận tránh thoát một luồng hồ quang hỗn độn lôi đình trí mạng, toàn thân căng thăng, nếu không cẩn thận, vậy chỉ có vạn kiếp bất phục, phải tập trung toàn bộ tỉnh. thần.
 
" Bên kia dường như có người!"
 
Hạ Ngôn khẽ cau mày, tiếng vang vừa rồi, dường như phát ra từ người tu luyện. Trong đầu chuyển động ý niệm, sắc mặt Hạ Ngôn hơi đổi.
 
"Chẳng lẽ là người tu luyện cảnh giới Thiên Thần Liệt Phong? Lúc ấy mình nhìn thấy, Liệt Phong cũng bị cuốn vào. Hắn hẵn cũng ở bên trong phong bạo. Lấy thực lực của hắn chỉ sợ cũng không bị phong bạo nhanh chóng ăn sạch".
 
Hạ Ngôn vẫn chưa kịp suy nghĩ trong đầu, một bóng người màu xám đang xuất hiện ở trong tầm mắt.
 
Bóng dáng người đó phát ra một luồng năng lượng hung ác, bắn phá về phía những hạt bụi này. Nhưng những hạt bụi này căn bản không bị ảnh hưởng, bất kể hắn tranh đấu như thế nào, lực lượng cường đại như thế nào, hạt bụi căn bản không nhúc nhích.
 
Á
 
Bóng người đó phát ra một tiếng kêu gào, với vẻ khàn cả giọng.
 
- Đáng ghét! Tiểu tử! Ta rốt cục tìm được ngươi rồi!
 
Bóng người đó cũng phát hiện Hạ Ngôn, lập tức như tia chớp vọt về phía này. Một luồng hồ quang xuất hiện trước người hắn, bóng dáng hắn tránh thoát, tiến hành di động nháy mắt trong phạm vi nhỏ, là tránh được công kích của hồ quang, tới chỗ càng gần Hạ Ngôn.
 
- Thật sự là Liệt Phong!
 
Hạ Ngôn hơi hơi hít thở, nhìn chằm chằm Liệt Phong tới gần mình.
 
- Đáng ghét! Tiểu tử thúi! Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không bị Hỗn Độn Phong Bạo này thôn phệ! Đáng chết! Đáng chết! Ta muốn giết ngươi!
 
Liệt Phong liên tục tít gào về phía Hạ Ngôn, tận lực một quyền đánh tới, năng lượng to lớn gào thét tới.
 
Tuy nhiên, cho dù là linh lực, sau khi phóng xuất ra, không ngờ cũng bị những hạt bụi làm suy yếu nghiêm trọng, thật giống như bị những hạt bụi này ăn bớt. Khi linh lực mạnh mẽ đến bên người Hạ Ngôn, chỉ bằng một nửa lực lượng vốn có. Tuy nhiên, người tu luyện có
 
cảnh giới Thiên Thần, cho dù chỉ còn một nửa lực lượng, cũng không phải Hạ Ngôn có thể dể dàng đón đỡ. Hạ Ngôn lập tức toàn lực thúc dục linh lực, mạnh mẽ cắn chặt rằng, cũng đánh ra một quyền, khó khăn lắm mới ngăn cản công kích của Liệt Phong, rồi sau đó thân ảnh nhanh chóng lui về phía sau. Liệt Phong thấy Hạ Ngôn bỏ chạy, thân thể lập tức ép tới, sắc mặt xanh mét, khuôn mặt dữ tợn.
 
- Thiên Thần Liệt Phong! Chúng ta đều bị vây trong Hỗn Độn Phong Bạo này, ngươi làm sao mà hao phí linh lực, chỉ có thể nhanh chết thôi, làm gì mà vẫn muốn giết ta!
 
Hạ Ngôn liền dồn dập hỏi.
 
Bởi vì, vừa rồi sau khi thúc dục linh lực ngăn cản công kích của Liệt Phong, Hạ Ngôn rõ ràng cảm giác được tốc độ khôi phục trong cơ thể mình, không ngờ không kịp tốc độ ăn mòn của hạt bụi. Trên thân thể có rất nhiều chỗ đã bị lõm xuống.
 
Nếu như Liệt Phong kia liên tục oanh kích mình vài lẩn, cho dù mình có thể ngăn cản, vậy thần khí của mình cũng tất nhiên hoàn toàn bị những hạt bụi này ăn mòn.
 
- Ha ha! Tiểu tử! Ngươi còn muốn đi ra ngoài? Ta tu luyện hơn vạn năm, vẫn chưa nghe nói qua ai có thể từ trong Hỗn Độn Phong Bạo đi ra ngoài. Tiến vào trong Hỗn Độn Phong Bạo, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
 
Liệt Phong nghe lời nói của Hạ Ngôn, cười ha ha giống như điên cuồng, cơ mặt không ngừng lõm xuống, thoạt nhìn dị thường khủng bố.
 
Hạ Ngôn lúc này chú ý tới thân thể Liệt Phong, không ngờ có rất nhiều chỗ đều biến mất không thấy.
 
Mà nơi thiếu máu thịt, không ngờ cũng không có máu chảy ra, giống như thân thể Liệt Phong vốn là như thế Thân thể Liệt Phong cũng không mạnh mẽ như thân thể Hạ Ngôn. Năng lực khôi phục sức khỏe của hắn cũng thua xa Hạ Ngôn! Liệt Phong chỉ dựa vào lực lượng cường đại chống đỡ. Hắn ở trong Hỗn Độn Phong Bạo duy trì không được bao nhiêu thời gian.
 
Thấy một màn như vậy, Hạ Ngôn cũng mở to hai mắt, một luồng ý niệm hoảng sợ trong đầu dâng lên. Những hạt bụi này chính là trực tiếp làm thân thể người hóa thành hư vô! Đáng sợ! Thật đáng sợ!
 
- Cái gì? Ngươi nói Hỗn Độn Phong Bạo này không thể ra ngoài? Điều này sao có thể? Phong bạo này cho dù khổng lồ đến đâu, cũng có điểm cuối chứ? Liệt Phong! Ngươi hao phí linh lực của mình như vậy, chính là nhanh đến cái chết mà thôi!
 
Ý của Hạ Ngôn là khiến Liệt Phong bình tĩnh, mình vẫn không muốn chết, Liệt Phong chết không quan trọng, nhưng nếu. muốn kéo tính mạnh mình theo, vậy tuyệt đối không thẩ
 
- Hừ! Đáng ghét mà! Những hạt bụi chết tiệt này ở khắp mọi nơi, ngay cả linh lực của mình đều không thể ngăn nó xâm nhập!
 
Ngón tay Liệt Phong dường như muốn xé rách cơ thể mình, nhưng lại dung tinh thần cường đại của mình khắc chế loại phản ứng thân thể này.
 
Người Tu Luyện cảnh giới Thiên Thần, độ cứng cỏi linh hồn rất cường đại, tinh thần cũng cứng cỏi hơn người tu luyện cành giới Linh Hoàng nhiều.
 
- Hả? Tiểu tử ngươi như thế nào đến hiện tại cũng không hóa thành hư vô?
 
Liệt Phong được Hạ Ngôn khuyên bảo mấy câu, thật sự bình tĩnh một chút Tuy nhiên sau khi bình tĩnh, hắn đột nhiên phát hiện thân thể Hạ Ngôn, không ngờ còn muốn tốt hơn hắn. Mà ngay cả hắn cũng không thể chống đỡ sự ăn mòn của những hạt bụi hỗn độn kia.
 
Hạ Ngôn như thế nào làm được? Hạ Ngôn chẳng qua có cảnh giới Linh Hoàng cấp tám, khôngngờ có thể có biện pháp ngăn cản hạt bụi hỗn độn ăn mòn?
 
Mà ngay cả thần khí phòng ngự, cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của hạt bụi hỗn độn. Nếu thần khí lấy ra phóng vào trong không gian, cũng phải bị hạt bụi hỗn độn chậm rãi ăn mòn, hóa thành hư vô. Những hạt bụi hỗn độn này tuy rằng không có tính ăn mòn mạnh như hỗn độn lôi đình, nhưng những hạt bụi này cũng không ngừng ăn mòn. Thứ có cứng rắn đến mức nào cũng chỉ có thể ngăn chặn một ngày, hai ngày, thậm chí một thâng, nhưng cũng không thể liên tục chống đỡ được một năm hay mười năm!
 
ở bên trong phong bạo, bất cứ người nào cũng không thể ra ngoài. Liệt Phong tu luyện ở Lang Tà Giới hơn một vạn năm, đương nhiên biết Hỗn Độn Phong Bạo, nhưng trong thời gian một vạn năm này, hắn chưa từng nghe nói qua người tu luyện có thể từ trong Hỗn Độn Phong Bạo thành công đào thoát ra ngoài. Cho dù Thiên Thần càng mạnh hơn, sau khi bị Hỗn Độn Phong Bạo ăn mòn, đều rơi vào hư vô.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.