Chương trước
Chương sau
Một gã bồi bài lặng lẽ đi vào một cái phòng, thấp giọng kêu lên.
 
Ông chủ của tửu lâu này lúc này đang tính toán sổ sách bên trong căn phòng.
 
- Chuyện gì?
 
Ông chủ nghe được tiếng kêu, trầm giọng hỏi.
 
- Ông chủ, Hạ Ngôn thiếu gia đến tửu lâu ta ăn cơm, đang trong đại sảnh tầng thứ hai, còn mang theo một con chó, chính là con Thổ Cẩu đã cắt đứt cánh tay của Mã Tang và Từ dương Thủy.
 
Tên bồi bàn dè dặt nhìn ông chủ ngồi sau bàn tính, thấp giọng nói.
 
- Biết rồi!
 
Thần sắc ông chủ khẽ biến, lập tức đứng lên, khiến cho tên bồi bàn cũng phải giật mình!
 
- Hạ Ngôn thiếu gia?!
 
Tên ông chủ này lông mi dựng ngược lên, trong đôi mắt bắn ra hai đạo quang mang sắc bén.
 
- Ừm, làm tốt lắm! Ta sẽ lập tức đi ra, tự mình tiếp đón Hạ Ngôn thiếu gia. Ngươi đi đi, tiền công của ngươi tháng này tăng lên năm ngân tệ.
 
Hơi vung tay lên, tên bồi bài kia cũng lập tức vâng dạ, tươi cười cảm ơn rối rít rồi đi xuống, đáy lòng rất vui mừng!
 
Năm ngân tệ đối với hắn cũng là một số tiền lớn. Tiền công mỗi tháng của hắn cũng mới chỉ là năm ngân tệ mà thôi. Tháng này coi như hắn được gấp đôi tiền lương!
 
Chậm rãi lui ra, tên bồi bàn lại đi lo công việc của mình!
 
Ông chủ thu hồi sổ sách lại rồi sau đó chỉnh sửa quần áo trên người rồi mới từ trong phòng đi ra.
 
Đối với thân phận của Hạ Ngôn, hắn cũng phải rất cẩn thận! Trước đây, người ta đồn tại Hạ Ngôn là một vị thiếu gia rất ôn hòa, đối với ai hầu như cũng rất khách khí. Nhưng sau chuyện phát sinh ở Tụ Tiên Lâu thì trong lòng mọi người cũng không cảm thấy Hạ Ngôn không có lúc nóng tính nữa. Ấn tượng về Hạ Ngôn cũng có sự thay đổi rất lớn.
 
Rất nhiều người đều âm thầm bàn luận, người có thể kế thừa vị trí Gia chủ của Hạ gia thì tuyệt đối không thể thiện lương được. Tên Hạ Ngôn thiếu gia này bình thường tuy vẫn ôn hòa nhưng nếu động vào vảy ngược của hắn thì hãy chuẩn bị quan tài sẵn đi là vừa.
 
Ông chủ Lương Ngọc bước nhanh ra, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười và thân thiện, nhanh chóng theo cầu thang bước lên tầng hai. Ánh mắt lão đảo qua, lập tức nhìn thấy Hạ Ngôn đi cùng một nữ nhân ít tuổi dung mạo xinh đẹp và con Thổ Cẩu nổi bật kia.
 
Trong phường thị của Hạ gia ở Khu Bắc, khoảng hơn một nửa là các cửa hàng của Hạ gia, mà nửa còn lại là các cửa hàng cho các thương nhân khác thuê để buôn bán.
 
Trong phường thị hiện tại có tổng cộng khoảng năm trăm gian cửa hàng. Mà trong số năm trăm cửa hàng này, dù chủ nhân của các cửa hàng không phải là người của Hạ gia thì toàn bộ đều biết Hạ Ngôn.
 
Cho dù trước đây không từng gặp qua Hạ Ngôn thì cũng đều nghĩ cách để biết được diện mạo của Hạ Ngôn. Bọn họ không muốn trong lúc vô tình lại đắc tội với vị thiếu gia của Hạ gia này! Vạn nhất xảy ra chuyện như Tụ Tiên lâu, một ví dụ điển hình. Chủ nhân của Tụ Tiên Lâu ở thành Ngọc Thủy cũng là một nhân vật có danh vọng nhưng ở trước mặt Hạ Ngôn thiếu gia thì đến đánh rắm cũng không dám!
 
Tụ Tiên Lâu có giá trị gần mười vạn kim tệ, nói phá liền phá. Hiện tại, Tụ Tiên Lâu còn đang phải sửa chữa, không tốn ba bốn tháng thì không thể lại có dáng vẻ như xưa được!
 
Đối với lão Mã mà nói thì tổn thất của lão không chỉ có riêng mười vạn kim tệ! Đã xây dựng tốn hơn mười vạn kim tệ, lại bị phá, giờ xây lại lại mất mười vạn kim tệ nữa. Ngoài ra, trong mấy tháng không buôn bán được cũng là một loại tổn thất gián tiếp.
 
- Hạ thiếu gia!
 
Mang theo vẻ tươi cười thân thiện, ông chủ Lương Ngọc tới bên cạnh chiếc bàn mà Hạ Ngôn ngồi, tự mình mang tới một tấm thực đơn màu vàng.
 
Hạ Ngôn nhìn nhìn người này, chiều cao trung bình, dáng người hơi mập mạp, mặc một bộ quần áo như thuộc giới văn sĩ màu vàng.
 
- Ngươi là?
 
Hạ Ngôn chưa từng gặp qua người này.
 
- Ha ha, Hạ Ngôn thiếu gia, ta là ông chủ của tửu lâu, tên là Lương Ngọc. Ngài có thể chưa từng thấy ta bao giờ! Hắc hắc, tuy nhiên ta đã từng thấy qua thiếu gia ngài.
 
Lương Ngọc hạ thấp thân mình, cực kỳ cung kính nói.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, cười nói:
 
- Làm phiền ông chủ Lương vậy!
 
Lương Ngọc lập tức lắc đầu nói:
 
- Hạ Ngôn thiếu gia, ngài có thể đến tửu lâu ta ăn cơm đã là vinh hạnh cho tửu lâu chúng ta lắm rồi! Ha ha, đây là thực đơn, mời ngài gọi món.
 
Thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, Lương Ngọc vội vàng nói:
 
- Vị tiểu thư này, tửu lâu chúng ta có một loại đồ ăn rất đặc biệt, đối với việc dưỡng nhan cực kỳ hữu hiệu, đó là đậu hủ nhất phẩm!
 
Những thực khách xung quanh thấy Lương Ngọc không ngờ lại tự mình ra chiêu đãi khách nhân thì không khỏi đều ghé mắt nhìn sang, thấp giọng nghị luận. Lương Ngọc là ông chủ của tửu lâu, bình thường cũng là nhân vật rất quyền thế, đối với những khách nhân bình thường tất nhiên sẽ không đi tới nịnh bợ như thế này.
 
Hạ Ngôn và Tiểu Thanh cũng gọi món rất nhanh, lúc này Lương Ngọc mới cung kính chậm rãi lui xuống.
 
Tuy nhiên, khi thức ăn được bê lên thì những thực khách trong đại sảnh lại không kìm nổi phải thấp giọng kinh hô.
 
Bởi vì trên bàn chỉ có mấy món rau củ mà thôi, còn lại toàn là các loại thịt, chất đầy bàn.
 
Nhiều đồ ăn như thế, sợ là đến mười đại hán ăn cũng không hết mà thoạt nhìn Hạ Ngôn và Tiểu Thanh cũng không phải thuộc loại người có thể ăn một cách kinh khủng như thế. Hai người ăn cơm mà gọi nhiều đồ như thế quả là quá lãng phí.
 
- Thật là người có tiền!
 
Có người thấp giọng chậc chậc nói.
 
- Đừng nói lung tung, đó chính là Hạ thiếu gia Hạ Ngôn đó.
 
Tên bên cạnh lập tức nhắc nhở.
 
Nghe được lời nhắc nhở này, người kia lập tức sắc mặt đỏ gay, vội vàng ngậm mồm lại, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Những người không biết Hạ Ngôn đều đưa mắt nhìn qua, hiển nhiên đa số mọi người đều cảm thấy Hạ Ngôn và Tiểu Thanh thật sự rất lãng phí.
 
Ngay cả Lương Ngọc cũng không rõ vì sao mà Hạ Ngôn lại gọi ra nhiều món như thế! Tuy nhiên hắn cũng không dám hỏi gì, cho dù Hạ gia có mua cả tửu lâu này, Lương Ngọc tin rằng Hạ Ngôn cũng sẽ không cảm thấy chút khó khăn gì.
 
Mấy ngày trước, khi Hạ Ngôn dỡ bỏ Tụ Tiên Lâu thì Hạ Ngôn đã đương trường lấy ra một xấp kim phiếu mệnh giá cao.
 
Ngay khi mọi người đều lắc đầu thầm cảm khái thì lại xuất hiện một màn khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
 
Con chó nhìn như bình thường không chút bắt mắt kia lại phát ra quang mang u u sâu kín khiến người ta phải sợ hãi. Nó hung hăng há mồm táp về phía một đĩa đồ nướng.
 
Ngao!
 
Khi nó nuốt vào còn kêu lên một tiếng vô cùng đắc ý.
 
Đương nhiên Thổ Cẩu là đã được Hạ Ngôn cho phép rồi mới dám làm như thế!
 
- Một con chó không ngờ cũng được ăn ở tửu lâu như thế?!
 
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía chỗ Hạ Ngôn đang ngồi.
 
Cho dù những người được cho dù là giàu có ở đây cũng không thể nào không chút tiếc của, cho một con chó ăn ở trong tửu lâu này.
 
Khi mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc thì một đĩa thịt nướng lại đã bị con chó này ăn mất. Con chó kia ăn với tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy cái mõm của nó đóng mở cực kỳ nhanh. Sau một lúc, số thịt dê nướng mà ba bốn người ăn cũng không hết đã không ngờ bị một con chó ăn sạch sẽ, đến xương xẩu cũng không nhè ra.
 
Sau khi ăn hết dê nướng, Thổ Cẩu lại liếm liếm mõm, đưa ánh mắt nhìn về phía một con gà nướng vàng rộm nhìn rất ngon mắt.
 
Chỉ qua ba bốn lần, con gà vàng rộm này cũng đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
 
- Trời ạ, đây là loài chó gì?!
 
Một người không kìm được phải hô lên.
 
Kỳ thật, gần như trong lòng tất cả mọi người cũng đều phải kinh hô lên như thế!
 
- Ngươi ăn chậm một chút cho ta!
 
Hạ Ngôn trừng mắt nhìn Thổ Cẩu, Thổ Cẩu vội vàng ư ử mấy tiếng, len lén nhìn Hạ Ngôn rồi mới thu liễm một chút.
 
Tiểu Thanh cười hì hì, cũng cầm lấy đôi đũa bằng bạch ngọc gắp lấy mấy cọng rau cho vào bát của Hạ Ngôn. Đương nhiên, nơi này toàn là những món nhạt được chế biến rất tinh xảo.
 
Thời gian một nén hương sau, chiếc bàn tràn đầy thức ăn đủ cho mười mấy người ăn đã bị xử lý sạch sẽ. Thổ Cẩu lúc này mới hài lòng ư ử mấy tiếng, hai chân trước cào cào cái bụng một cái, đôi mắt lóe ra lục mang khiến người ta sợ hãi. Nó quét mắt một vòng quanh tửu lâu, những người thấy ánh mắt của nó đều phải quay mặt nhìn đi chỗ khác.
 
Con chó này rất khủng bố!
 
Cũng không biết chừng ấy thức ăn bị nó ăn vào thì đi đâu hết, một bàn đầy thức ăn này hầu như tất cả đều vào bụng nó hết.
 
Cuối cùng khi Lương Ngọc quay lại thì cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Vốn hắn vẫn nghĩ Hạ Ngôn và Tiểu Thanh không thể ăn hết chừng ấy thức ăn mà chỉ là gọi nhiều theo thói quen thích khoe khoang mà thôi. Tuy nhiên, hiện tại thấy trên mặt bàn đã hết cả thì trong lòng hắn đương nhiên cực kỳ kinh hãi.
 
Một bàn ăn này Lương Ngọc cũng vốn không muốn tính tiền, nhưng đương nhiên Hạ Ngôn sẽ không đáp ứng hắn. Hạ Ngôn không muốn nợ người ta một ân tình như thế. Cuối cùng theo khẩn cầu của Lương Ngọc, Hạ Ngôn mới đồng ý để lão chiết khấu đi, chỉ lấy có tám phần mà thôi.
 
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Hạ Ngôn chậm rãi mang theo Thổ Cẩu rời khỏi tửu lâu.
 
Một số người cũng từng nghe đồn bên cạnh Hạ Ngôn có một con chó rất cường hãn. Hiện tại nhìn thấy nó có thể ăn nhiều như thế thì đa số mọi người đều tin tưởng con chó này không phải giống như bình thường.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngôn mang theo Thổ Cẩu vội vàng rời khỏi Hạ phủ, đi ra cửa phía bắc, hướng về phía Ngọc Thủy đi nhanh tới.
 
Hai đạo bóng dáng đi trên quan đạo rất vội vã.
 
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không đề thăng tốc độ lên quá nhanh. Không khí buổi sáng sớm rất tươi mát, cảnh sắc cánh đồng hai bên đường laỉaast hợp lòng người, gió mát quất vào mặt cũng khiến người ta rất thích thú.
 
Thổ Cẩu cũng vui vẻ đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Hy vọng sau khi sử dụng dược phẩm được phối chế ra thì Tụ Linh huyệt của ta có thể đạt hiệu quả không tồi.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, thầm nghĩ.
 
- Hừ!?
 
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, thân mình đột nhiên hơi giật mình, ánh mắt theo bản năng chuyển hướng nhìn về phía sau.
 
"Hình như có kẻ theo dõi ta?"! Tốc độ của Hạ Ngôn vẫn không giảm. "Từ khi ra khỏi thành đã thấy rồi. Hừm, kẻ này muốn gì?!"
 
Ngao!
 
Thổ Cẩu nhếch mõm, lộ ra hàm răng sắc bén. Nó dường như cũng phát hiện ra có kẻ theo dõi phía sau.
 
Tuy nhiên, Hạ Ngôn đột nhiên đã nhíu mày lại. Bởi vì hắn cảm giác được có người theo dõi nhưng khi quay đầu lại thì không nhìn thấy một thân ảnh nào cả.
 
Phải biết rằng, trên cánh đồng bát ngát này, với thị lực của Hạ Ngôn thì dù có người ở ngoài một cây số hắn cũng có thể phát hiện ra. Nhưng hiện tại, Hạ Ngôn lại không nhìn thấy cái gì hết.
 
"Không đúng, khẳng định là có người theo dõi ta!" Hạ Ngôn nhìn phản ứng của Thổ Cẩu, trong lòng lại càng thêm xác định! "Nhất định là cao thủ, bằng không không thể thoát khỏi ánh mắt của ta được!"
 
Tuy Hạ Ngôn vẫn cảm giác có người đang theo dõi hắn nhưng tốc độ vẫn chưa hề giảm xuống, thoáng cái đã tới núi Ngọc Thủy.
 
Dẫm mạnh chân xuống, nội lực hắn ngưng tụ vào mũi chân, thân thể Hạ Ngôn với một góc độ quỷ dị nghiêng người bay đi, cực kỳ nhanh chóng, chuẩn xác dừng lại ở dưới một bụi cây thấp bé, mà Thổ Cẩu cũng nhanh chân chạy về phía trước.
 
Vừa rồi, khi vừa vào bên trong rừng, Hạ Ngôn đã dặn Thổ Cẩu tiếp tục đi tới trong khi hắn lăn người tránh vào bụi cây. Làm như thế đương nhiên là hắn muốn nhử kẻ đang theo dõi mình lộ diện.
 
Tuy nhiên, đợi một hồi lâu mà Hạ Ngôn vẫn không thấy có kẻ nào hiện thân cả.
 
"Chẳng lẽ là ta đã cảm giác sai rồi?" Hạ Ngôn không khỏi trở nên nghi hoặc, lắc đầu.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.