Vương Lăng còn tưởng vị phu nhân này sẽ vô cùng cảm kích hắn vì ơn chữa bệnh thế mà đến một lời cảm ơn hắn cũng chả nhận được mà vị phu nhân kia lại không hề nhắc tới, mặc kệ hắn cũng chả bận tâm vấn đề này lắm.
Dùng bữa xong hắn khéo léo rời đi để lại Sở Ngọc ở lại trò chuyện cùng mẫu thân. Vị phu nhân nhìn théo bóng dáng Vương Lăng thở dài nhìn nữ nhi của mình.
-Con phải cẩn thận đừng để hắn treo hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.
-Mẫu thân đừng lo, dù chưa bao lâu nhưng con biết hắn là người thế nào.
Sở Ngọc cũng không bận tâm hắn có bao nhiêu nữ nhân vì nàng dù cho có không thích thì cũng không thể làm gì hơn, thật trong lòng nàng hi vọng hắn chỉ có nàng cùng Tần Thanh Y mà thôi, nàng không dám nói vì sợ hắn phiền lòng lại sợ hắn thêm không thích. Mẫu thân nàng cũng ý thức nàng tâm cũng buông bỏ, cảm giác yêu thương lại nổi dậy.
-Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.
Vốn dĩ nàng muốn nói chuyện gì nhưng nhìn Sở Ngọc như vậy thì vị phu nhân liền im lặng trở lại.
Vương Lăng trở về thấy gia đinh bên trong chạy qua chạy lại tấp nập, hỏi chuyện gì thì hóa ra Tuyết Ưng đang đánh chén càn quét sạch nhà bếp. Hắn cười trừ chả biết làm thế nào mà dáng người nhỏ mà ăn dữ thế không biết.
Hắn vào lại phòng tiếp tục vào không gian ý thức mà nghiên cứu linh dược, dạo này hắn đọc cũng được kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270785/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.