Vương Lăng qua mấy lần hiểm cảnh mới nhận ra bản thân còn rất nhỏ bé trong thế giới này, cảm giác cận kề cái chết giờ đây hắn lại cảm nhận thấy lần nữa. Mắt hắn mở ra nhận ra Linh Tôn đang ở trước mặt không hề bộc lộ hoàn toàn cơn giận.
-Tiểu tử ngươi làm ta không biết nói gì luôn.
-Vãn bối là do dại gái nhất thời, tiền bối không cần tỏ vẻ xa lạ như vậy.
Vương Lăng ý thức bản thân có vẻ như hoàn toàn chưa lụi tàn thì có trở lại vui vẻ, biết được lần nữa được Linh Tôn cứu giúp. Linh Tôn khuôn mặt tuấn tú càng thêm mờ nhạt làm Vương Lăng cả kinh.
-Tiền bối người làm sao.
-Chẳng phải vì ngươi sao. Giúp ngươi nhiều lần như vậy chút tàn lực cuối cũng phải đem ra sử dụng giờ có vẻ như giới hạn rồi.
-Xin lỗi tiền bối…
Thấy Vương Lăng ủ rũ cúi gầm mắt, Linh Tôn thêm phần tức giận.
-Nếu ngươi cứ làm việc theo cái kiểu cảm tính đó thì chắc chắn sẽ gây họa. Bản thân ngươi ta tưởng đã hiểu rõ giữa thế giới này sống không còn phải cho bản thân nữa. Nếu đã muốn bảo vệ hay làm thứ gì thì trước tiên phải sống sót đã. Ngươi nghĩ chết rồi thì thay đổi thứ gì sao.
Vẫn không thấy Vương Lăng nói lời nào, Linh Tôn thở dài.
-Hi vọng sau này ngươi nên suy nghĩ cho thấu đáo mọi thứ, phải hiểu là đang tìm đường chết và chết vì ai đó. Nếu chết thì mọi thứ cũng kết thúc, người chết để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-kiem-ma-de-ma-linh-song-tu/2270784/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.