“A…” Mạc Ngữ Phi sửng sốt, nhất thời ngây ngốc, qua một lúc, đầu óc y mới tiêu hoá được câu nói của Trầm Sở Hãn, sau đó y lắp bắp hỏi lại: “… Chính là, vừa rồi tôi chúc mừng, anh… anh không phải đã nói cảm ơn…”
“Tôi nghĩ cậu chúc mừng tôi thăng chức.”
“Thăng chức…”
“Đúng vậy, tôi mới được thăng chức, bây giờ là ‘hai sao một gạch’.”
Mặc kệ để ý đến Trầm Sở Hãn nói cái gì sao cái gì gạch đại biểu cho cấp bậc nào trong cảnh sát, Mạc Ngữ Phi chỉ biết một chuyện – anh ấy không có kết hôn, anh ấy không có kết hôn!
Từ quá đỗi mất mác chuyển sang quá đỗi kinh hỉ, Mạc Ngữ Phi cảm thấy máu trong người lại bắt đầu chảy, mồ hôi lạnh cũng ngừng túa ra, không còn run rẩy sợ hãi, cảm giác trong lòng dường như có một đoá hoa đang nở làm Mạc Ngữ Phi vừa mừng vừa sợ nhìn Trầm Sở Hãn.
Trầm Sở Hãn ngồi đối diện cầm trong tay tấm thiệp, nhìn chăm chú Mạc Ngữ Phi, ánh mắt ngưng trọng mà lại thâm tình làm tâm Mạc Ngữ Phi xúc động khó hiểu.
Trầm Sở Hãn thấp giọng nói, “Tôi không muốn kết hôn, vì tôi sẽ không kết hôn, là vì…”
Nhìn ánh sáng chợt loé lên trong mắt Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi biết anh muốn nói gì, cảm giác trái tim mơ hồ trong nháy mắt bị xuyên thủng làm mắt Mạc Ngữ Phi ươn ướt.
“Ngữ Phi… Tôi… Tôi vẫn luôn…” Thanh âm Trầm Sở Hãn nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Mạc Ngữ Phi vẫn ôn nhu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-quoc-do-he-liet/2404417/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.