Nếu Tuyên Thiếu Minh biết đại sư huynh mà y ngày nhớ đêm mong đang trên đường trở về Linh Huyền phái, y chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định của mình. 
mấy ngày trước y nhận được gia thư (thư nhà),quả nhiên là người cha vô lương tâm của y đã đổi ý, nên gửi thư đến gọi y về nhà đoàn tụ. nguyên bản y muốn cố ý gây khó dễ một chút, viết thư trả lời nói mình ở Linh Huyền Phái ăn ngon ngủ khỏe, thật sự luyến tiếc rời khỏi đây. nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, nhớ đến tình hình của mẫu thân y được viết đến trong thư, y liền đổi ý. bảo bối của lão phu nhân chính là một đứa con trai này, nếu không có y ở bên người, nhất định sẽ buồn bực mà sinh bệnh mất a. thế là y vội vàng viết thư về, sau đó phân phó Nhân Quý, ngày mai chủ tớ hai người sẽ lên đường hồi phủ. 
một đường phong trần mệt mỏi, khi bước tới trước đại môn nhà mình, nhìn kia đội hình đón gió, Tuyên đại thiếu gia dường như có loại mấy đời lỗi giác. 
già trẻ lớn bé trong Tuyên phủ đều xếp hàng ở cửa, vài tỳ nữ như hoa như ngọc đỡ Tuyên lão gia cùng Tuyên phu nhân cũng đứng ở đó, vừa thấy bóng dáng Tuyên Thiếu Minh kỵ mã đi đến, nhất thời toàn bộ bắt đầu hét to. 
“cung nghênh đại thiếu gia hồi phủ.” 
Tuyên Thiếu Minh được Nhân Quý đỡ lấy nhảy xuống ngựa. 
“con a.” Tuyên phu nhân kích động tiến lên phía trước. 
Tuyên Thiếu Minh nhe răng cười, tuấn nhan bởi vì phơi nắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291084/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.