Bùi Triển Vân kiên nhẫn nghe y oán giận, từ đầu tới cuối gương mặt thủy chung vẫn mang theo mỉm cười. thẳng đến khi Tuyên Thiếu Minh đem một hơi nói hết dừng lại để thở, hắn mới mở miệng hỏi:”mắng xong chưa?”
“còn chưa xong.” Tuyên Thiếu Minh rống to, rồi mới nói: “chờ ta uống một ngụm trà xong ta lại mắng ngươi tiếp.”
“tốt, xin cứ tự nhiên.” Bùi Triển Vân ngồi xuống, như là thật sự muốn nghe y tiếp tục oán giận.
uống xong một chén trà, Tuyên Thiếu Minh bình tĩnh lại một chút, cơn tức cũng có điểm thu liễm, thờ phào một cái, y lập tức nghĩ không biết nên mắng Bùi Triển Vân cái gì bây giờ, đành phải giương mắt nhìn hắn.
“tiểu sư đệ, có gì đừng ngại, cứ nói thẳng.” Bùi Triển Vân thiện ý nói.
“ân…ta nói ngươi…” trái suy phải nghĩ, Tuyên Thiếu Minh chính là tìm không ra lý do gì để mắng Bùi Triển Vân. lấy cành khô đánh y, đó cũng là vì thúc dục y luyện công. huống hồ so với thủ pháp của Hàn Nguyệt sư tỷ thỳ phương pháp của Bùi Triển Vân quả thực ôn hoà hơn hẳn, chỉ cần một điểm này, y đã liền không thể trách cứ Bùi Triển Vân cái gì rồi.
Tuyên Thiếu Minh còn thật sự nghiêm túc nghĩ, cảm thấy được thái độ của mình đối với Bùi Triển Vân có chút giống như là giận chó đánh mèo (bất quá anh nó không phải mèo đâu chú em ạ),y cũng không biết mình vì sao lại như vậy, rõ ràng người làm chuyện quá phận đối với y là Hàn Nguyệt, nhưng là y lại muốn hướng Bùi Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291070/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.