trời sáng, không cần Tuyên Thiếu Minh đi báo danh, Hàn Nguyệt đã tự mình lại đây nhận người. Tuyên Thiếu Minh nghe được thanh âm của nàng lập tức lăn lông lốc từ trên giường xuống, tay chân luống cuống mặc thêm y phục vào, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn liền theo nàng đi luyện công.
bình minh tịnh lãng, trong rừng cây tràn ngập tiếng chim cùng hương hoa thoang thoảng, khó có được cơ hội cùng Hàn Nguyệt sóng vai cùng đi, Tuyên Thiếu Minh không khỏi cảm thấy có chút lâng lâng. nghĩ thầm, tuy rằng Hàn Nguyệt thủ pháp nghiêm khắc, nhưng nếu có thể thêm nhiều cơ hội ở chung như vầy nữa, y nếm chút khổ sở cũng đáng giá.
đi đến dòng suối nhỏ bên chân núi, nước suối trong vắt có thể nhìn thấy cả đáy, chảy róc rách nghe rất êm tai.
Tuyên Thiếu Minh có chút khát nước, liền qùy xuống bên giòng suối dùng hai tay múc lên một ngụm nước uống vào, quả nhiên nhọt lành mát lạnh, thế là cao hứng gọi Hàn Nguyệt nói: “sư tỷ, ngươi cũng uống thử đi.”
Hàn Nguyệt tay phải cầm kiếm, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần bất vi sở động, nói: “nếu ngươi đã uống đủ, chúng ta liền bắt đầu.”
“bắt đầu?” Tuyên Thiếu Minh dùng bàn tay vẫn còn ướt nước của mình lau mặt, có chút phản ứng không kịp.
Hàn Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, ý bảo y nhìn xem đi. chỉ thấy dưới tàng cây có hai thùng nước to sờ sờ để ở đó. sau đó nàng mới nói ra mục đích của mình: “lấy nước ở đây đổ đầy vào hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291069/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.