bưng cơm trưa chở về, Tuyên Thiếu Minh thò đầu vào phòng dò xét, phát hiện trong ngoài đều không thấy thân ảnh của Bùi Triển Vân đâu. 
“quái, người chạy đi đâu rồi?” y nhỏ giọng than thở. 
đứng ở cửa một lát, Tuyên Thiếu Minh quyết định vẫn là đi vào phòng ăn cơm trước, Bùi Triển Vân không trở lại càng tốt, y có thể ăn cả hai phần. 
y vừa mới hạ quyết tâm như vậy, phía sau liền truyền đến thanh âm tươi cười của Bùi Triển Vân. 
“tiểu sư đệ, trở về rồi sao không gọi ta một tiếng?” 
Tuyên Thiếu Minh lắp bắp kinh hãi, quay đầulại căm tức nói: “ngươi trốn đi làm cái gì dọa ta sợ muốn chết?” 
Bùi Triển Vân vô tội nói: “ta nào có trốn? ta là thấy ngươi lâu như vậy vẫn chưa có trở về, cho nên mới đi ra ngoài một chút.” nói xong, tay hắn lấy ra một cái bình nhỏ quơ quơ. 
cái bình kia chẳng lớn hơn cái bình dược là bao, Tuyên Thiếu Minh bỏ cơm xuống trên bàn, cầm cái bình nhỏ lên nghiên cứu, hiếu kỳ hỏi: “này là cái gì vậy?” 
“mở ra thì tự biết?” Bùi Triển Vân tâm tình rất tốt ngồi xuống. 
Tuyên Thiếu Minh liền mở nắp bình ra, nhất thời một cỗ mùi rượu liền chui vào trong mũi. 
“rượu? ở đâu vậy?” 
“đương nhiên là của riêng ta tự cất giấu rồi.” Bùi Triển Vân tay dài quá thân đem cái bình cầm về, bàn tay vuốt ve nó trân trọng giống như bảo bối. 
Tuyên Thiếu Minh nói lầm bầm hai tiếng, ngồi xuống ăn cơm, nhìn thấy Bùi Triển Vân vẫn còn ở kia ôm cái bình yêu thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.