bởi vì chân bị thương, nên Tuyên Thiếu Minh quang minh chính đại được nhàn dỗi một ngày, bất quá tới ngày thứ hai, mặc kệ y có làm ra cái bộ dạng gì, Bùi Triển Vân vẫn thiết diện vô tư (công chính nghiêm minh) đem y đá ra khỏi phòng. 
nơi luyện công ở ngay tại tiểu viện ngoài phòng của Bùi Triển Vân, dưới mái hiên có kê một cái ghế trúc, Bùi Triển Vân ngồi ở đó, trong tay cầm một cành cây nhỏ, đối Tuyên Thiếu Minh ra lệnh: “hôm nay sẽ luyện trung bình tấn tiếp.” 
“lại là trung bình tấn?” Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt không muốn.  
“bằng không ngươi muốn học cái gì a?” Bùi Triển Vân dù bận vẫn ung dung hỏi han. 
“ít nhất cũng nên dạy ta quyền pháp, kiếm pháp linh tinh gì đó chứ.” Tuyên Thiếu Minh đối với cái loại trung bình tấn mệt chết người này mặc kệ. 
“ngươi cho rằng luyện trung bình tấn rất dễ dàng sao?” 
“dù sao ta nhìn thấy rất đớn giản đó, cho dù có luyện tốt cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.” 
“rèn luyện tốt trung bình tấn sẽ rất có ích cho ngươi về sau.” Bùi Triển Vân đúng dậy đi lại bên cạnh y, nói: “ngươi thử ra tay với ta xem.” 
Tuyên Thiếu Minh nhìn hắn không chuyển mắt, hoang mang nói: “ra, ra tay?” 
“ừ.” Bùi Triển Vân nghiêm nghị gật đầu, không giống như đang nói giỡn. 
Tuyên Thiếu Minh mừng thầm sờ sờ cằm, thầm nghĩ đây chẳng phải là cơ hội tốt để y trả thù Bùi Triển Vân sao? 
“đây chính là ngươi nói đấy nhá, vậy đừng trách ta không khách khí.” 
Tuyên Thiếu Minh cười kiêu ngạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.