Tuyên Thiếu Minh đi vào trong khỏa thực phòng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhân Quý, gã sai vặt cùng y sống nương tựa lẫn nhau của mình, nhất thời tâm tình kích động mênh mông, bắt đầu cảm nhận được cái gì gọi là “tha hương ngộ bạn cố tri”. 
“thiếu gia!” 
“Nhân Quý!”  
Chủ tớ hai người cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, nhưng lại nói không ra lời nào. 
Tuyên Thiếu Minh nhìn đôi mắt híp cùng cái mũi hếch lên của Nhân Quý luôn luôn bị mình khi dễ này, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt kia cũng không phải xấu như vậy. 
Nhân Quý nước mắt lưng tròng nói: “thiếu gia ngươi còn cố ý lại đây thăm ta, ta thật cảm động ô ô….” 
Tuyên Thiếu Minh đành phải cười mỉa một chút, nói: “đúng vậy a, ta thật lo lắng cho ngươi.” 
Nhân Quý gạt đi lệ, nói: “thiếu gia ngươi yên tâm, ta ở khỏa thực phòng làm việc rất tốt, bác gái đầu bếp ở đây đều thực chiếu cố ta.” 
“ừ!” Tuyên Thiếu Minh gật gật đầu. 
Nhân Quý lại nói: “đúng rồi, thiếu gia có thể giúp tiểu nhân một việc được không?” 
“nói đi.” Tuyên Thiếu Minh không nghĩ nhiều, hào phóng đáp ứng nói. 
“giúp tiểu nhân nói lời tạ ơn với Bùi công tử.” 
“Bùi công tử? Bùi Triển Vân?” Tuyên Thiếu Minh đột nhiên cất cao âm điệu. 
“đúng đúng, chính là đại sư huynh của thiếu gia a.” Nhân Quý còn liên tục gật đầu. 
“nói lời cảm tạ? Cùng hắn nói cái gì cảm tạ? Ta không thèm.” Tuyên Thiếu Minh không khỏi giận bốc lên đầu, thầm nghĩ, Nhân Quý nhà ngươi cái đồ chân ngoài dài hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291064/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.